Tranh Đông Hồ Việt Nam

Đì đẹt ngòai sân tràng pháo chuột

Om sòm trên vách bức tranh gà

 Tết xưa ( Phạm công Thiện)

Lơ lửng bông mồng gà

Chiều ba mươi Tết ta

Tôi ôm gà tre nhỏ

Chạy trốn tuổi thơ qua

 

ppt12 trang | Chia sẻ: baobinh26 | Lượt xem: 583 | Lượt tải: 0download
Bạn đang xem nội dung tài liệu Tranh Đông Hồ Việt Nam, để tải tài liệu về máy bạn click vào nút TẢI VỀ ở trên
Đì đẹt ngòai sân tràng pháo chuộtOm sòm trên vách bức tranh gà Tết xưa ( Phạm công Thiện)Lơ lửng bông mồng gàChiều ba mươi Tết taTôi ôm gà tre nhỏChạy trốn tuổi thơ quaNực cười thay: nêu không, pháp không, vôi bột cũng không, mà tết. Thôi cũng được: rượu có, nem có, bánh chưng cũng có, thừa chơi . (Tú Xương)Vui xuân, xuân cả một trời, có lẽ đâu đâu đâu cũng vậy, Người học, học cho hết sách, hay là thế thế thế mà thôi (Tú Xương)Có là bao, ba vạn sáu ngàn ngày, được trăm cái Tết Uớc gì nhỉ, một năm mười hai tháng, cả bốn mùa Xuân Nguyễn KhuyếnTranh Họa sĩ Bùi Xuân PháiChiều ba mươi, nợ hỏi tít mù, co cẳng đạp thằng Bần ra cửa Sáng mồng một, rượu say tuý luý, giơ tay bồng ông Phúc vào nhà Nguyễn KhuyếnXuân về chớ để xuân đi, thương kẻ quạt nồng cùng ấp lạnh Năm mới khác gì năm cũ, vạn người bán muối với mua vôi. (Tú Xương) Chiều tết ba mươi chải đầu mang guốc Mỗi năm ba tôi làm việc ấy một lần Vài sợi pha sương, da dầy hơn đất Cần gì lược chải đầu, cần gì guốc cho chân.   Bước mạnh, nói to, mỗi năm có một lần Ba nhẹ gót lầm rầm khấn vái Tôi khép nép nhìn người đứng lạy Cảm thấy mình sợ hãi trước tổ tiên.   Ôi cái điều thiêng liêng Tôi cứ ngỡ không còn trong tôi nữa Cuộc sống quay nổi chìm lành vỡ Tưởng đời ta như ngọn gió không nguồn.   Chiều ba mươi này bất chợt khói hương Mùi nhắc nhở cội nguồn  Tôi khóc! Giọt nước mắt tan mát vào nền đất Ba tôi cúng xong rồi                                      bỏ guốc                                                     vuốt tay trơn.Cội nguồnThơ Thu Nguyệt Nhớ trận Ðống Ða hề thương mùa xuân tới Sầu xuân vời vợi Xuân tứ nao nao Nghe đêm trừ tịch hề máu nở hoa đào Ngập giấc xuân tiêu hề lửa trùm quan tái Trời đất vô cùng hề một khúc hát ngao (Vũ hòang Chương)Mời em vào quán không ngày Để xem trời thả heo may, để buồn Đắng lòng môi chạm yêu thương Thời gian quên bỏ muỗng đường đó em ! (thơ Trương nam Hương)Hỏi bao nhiêu tuổi hở cô mình? Chị cũng xinh mà em cũng xinh Ðôi lứa như in tờ giấy trắng. Nghìn năm còn mãi cái xuân xanh.(Hồ xuân Hương) Tranh họa sĩ Tô Ngọc Vân

File đính kèm:

  • pptTranh Dong ho VN.ppt
Bài giảng liên quan