100 truyện hay mầm chồi lá theo chủ đề

GÀ CÁNH TIÊN

Trời đã sáng,bác Gà Trống đánh thức cả xóm gà:

“Hãy dậy thôi, hãy dậy thôi”. Chim rời tổ vừa bay vừa hót chào ông mặt trời. Gà mẹ “Cục cục” gọi các con đi kiếm mồi, các chú Gà con líu ríu chạy ra khỏi chuồng đi theo mẹ. Gà Út lại gần mẹ thỏ thẻ: “Mẹ ơi! Chị Cánh Tiên vẫn chưa dậy đâu mẹ ạ!”. Mẹ dẫn Út về rủ Cánh Tiên, Út gọi chị rõ to nhưng Cánh Tiên vẫn nằm gan không nhúc nhích, ông Mặt Trời đỏ chói đã lên khỏi ngọn cây, nhìn vào chỗ Cánh Tiên nằm. Ôi chao! Chói mắt quá. Cánh Tiên vươn vai bò dậy. Bên ngòai, Trâu, Thỏ, Chó, Lợn cũng dậy từ bao giờ, Ngựa chạy trên đồng cỏ xanh. Cánh Tiên lững thững đi ra vườn. Chim trông thấy bay đến hỏi:

 

doc68 trang | Chia sẻ: gaobeo18 | Lượt xem: 1460 | Lượt tải: 0download
Bạn đang xem trước 20 trang tài liệu 100 truyện hay mầm chồi lá theo chủ đề, để xem tài liệu hoàn chỉnh bạn click vào nút TẢI VỀ ở trên
m thức ăn ; Chuột Nhắt kiếm củi ; còn Gà Mái ở nhà nấu ăn. Cứ thế, họ sống với nhau thật hòa thuận và vui vẻ. 
BÁC SĨ CHIM
Những bạn chim nhỏ quyết định mở một bệnh viện chữa bệnh cho các bạn trong rừng.
Các Bác Sĩ Chim mặc áo đồng phục trắng và chờ bệnh nhân đến.Cô Chim Chào Mào được giao nhiệm vụ tiếp bệnh nhân.
Sáng sớm, Trâu đến bệnh viện và than phiền :
- Da tôi bị ngứa kinh khủng.
Chim Chào Mào gửi Trâu đến phòng chữa trị da liễu gặp bác sĩ Cò. Bác sĩ Cò khám xong liền nói :
- Trên người anh có rất nhiều bọ, chúng cắn anh nên làm anh ngứa ngáy, khó chịu đấy !
Bác sĩ Cò nhảy lên lưng trâu tìm bắt những con ruồi, con bọ trên mình Trâu rồi dặn :
- Anh nên thường xuyên xuống sông tắm nhé !
Trâu khỏi ngứa, cảm ơn bác sĩ Cò và ra về trong tâm trạng thật thoải mái.
Bệnh nhân tiếp theo là Tê Giác. Chim Chào Mào gửi Tê Giác đến gặp bác sĩ Chim Bắt Ve. Tê giác kể bệnh tình của mình :
Tôi to lớn, có sức mạnh nhưng lại không chống được những con sâu bọ nhỏ bé khó chịu này.
Chim Bắt Ve khám cho Tê Giác thấy có nhiều nếp nhăn nên các con bọ chui vào đó để cắn.
Chim Bắt Ve nhảy lên lưng Tê Giác bắt hết bọ, cảm giác đau và ngứa của Tê Giác biến mất.
Bác sĩ Chim Bắt Ve nói với Tê Giác :
- Bạn hãy luôn tắm rửa sạch sẽ nhé !
Tê Giác cảm ơn và ra về trong niềm sung sướng.
Sau đó, Cá Sấu đến bệnh viện để khám trăng. Cá Sấu kể bệnh với bác sĩ Chim Sáo :
- Răng tôi đau quá !
Cá Sấu há miệng, Sáo nhảy vào trong quan sát kĩ. Cô thấy các kẽ răng còn thức ăn giắt vào chưa được vệ sinh nên bị những con sâu nhỏ gặm nhấm.
Chim Sáo nhặt hết sâu bọ và thịt thừa trong các kẽ răng của Cá Sấu. Cá Sấu nói :
- Bạn là bác sĩ tuyệt vời ! Cảm ơn bạn rất nhiều !
Sáo mỉm cười nói :
- Bạn phải thường xuyên giữ vệ sinh răng miệng sạch sẽ. Nếu không, bạn sẽ luôn phải gặp tôi đấy !
Sau khi ở bệnh viện về, Trâu, Tê Giác và Cá Sấu đều khỏi bệnh. Từ đó, bệnh viện Bác Sĩ Chim trở nên nổi tiếng. 
NGƯỜI BÁN MŨ RONG
Có một người chuyên đi bán mũ rong trong thị trấn. Bác đội rất nhiều mũ trên đầu : Có chiếc màu xanh, có chiếc màu vàng, có chiếc màu đỏ. Bác vừa đi vừa rao :
- Mũ đây ! Ai mua mũ đây !
Bác đi rao bán mũ khắp thị trấn mà vẫn không có ai mua. Bác nghĩ thầm : « Có lẽ ta phải đến các bản làng xa xôi trên vùng cao kia, may ra sẽ có người mua mũ ? ». Thế là bác quyết định rời khỏi thị trấn.
Đường lên bản còn rất xa nên bác phải nghĩ chân dưới một gốc cây to. Bác đặt chồng mũ xuống đất rồi ngủ thiếp đi. Lúc tỉnh dậy, bác không thấy chồng mũ đâu cả. Bác quay sang bên phải : không thấy mũ. Bác ngoảnh sang bên trái : không thấy mũ. Bác nhìn phía trước, quay lại phía sau cũng không thấy mũ. Cuối cùng, bác ngẩng đầu nhìn lên cây
Bác thấy 9 con khỉ ngồi vắt vẻo trên các cành cây, mỗi con đều đội trên đầu một chiếc mũ. Bác chỉ tay vào chiếc mũ đang đội trên đầu và nói :
- Này các chú khỉ ! Hãy trả lại mũ cho ta !
Những chú khỉ cũng chỉ tay lên đầu và kêu : « Sùy ! Sùy ! Sùy ! ». Bác bán mũ bắt đầu nổi nóng. Bác giậm chân và quát to :
- Lũ khỉ kia ! Trả mũ cho ta ngay !
Lũ khỉ vẫn nhâng nháo, bắt chước các động tác của bác bán mũ và kêu càng to hơn : « Sùy ! Sùy ! Sùy ! ».
Bực quá, bác cầm chiếc mũ đang đội trên đầu và ném xuống đất. Lạ thay, các chú khỉ đều nhấc mũ ra khỏi đầu và cũng ném xuống đất. Cả 9 chiếc mũ đã rơi xuống đất. Bác bán mũ nhặt từng chiếc và lại xếp thành chồng mũ như cũ. Bác đội chồng mũ lên đầu rồi lại tiếp tục đi vào các bản làng rao bán :
- Mũ đây ! Mũ đẹp đây ! Có ai mua không ?
BA ANH EM
Một ông cụ có một ngôi nhà nhỏ và ba con trai. Cụ muốn cho các con học nghề bèn bảo các con :
- Các con mỗi người hãy học lấy một nghề. Sau này, ai tỏ ra tài giỏi nhất, cha sẽ cho ngôi nhà này.
Ba người con vâng lời. Họ chia tay nhau, mỗi người đi một ngả. Anh con cả học nghề thợ cạo ; anh khéo léo lắm nên thường được mời vào cung để phục vụ nhà vua. Anh thứ hai học nghề đóng móng ngựa ; anh cũng khéo lắm nên thường được đóng móng ngựa cho các vị đại tướng. Người em út học múa kiếm rất thành thạo.
Đúng ngày đã hẹn ước, ba anh em về họp ở nhà cha. Bà con làng xóm rủ nhau đến chơi. Ba anh em chưa biết trổ tài bằng cách nào thì bỗng thấy một con thỏ chạy ngang. Người anh cả vội vàng rút dao cạo và hộp xà phòng đuổi theo, cạo sạch sẽ bộ ria thỏ mà thỏ không bị xây xát mép. Mọi người đều trầm trồ tán thưởng.
Bỗng có một cỗ xe bốn ngựa kéo chạy qua. Anh thứ hai liền phóng theo, thay lại các bộ móng tươm tất, trong khi cỗ xe vẫn chạy như bay. Mọi người ai cũng phục tài.
Lúc đó, trời bắt đầu mưa. Người con út rút kiếm ra sân múa.
Mưa càng to anh càng múa nhanh. Lúc trời tạnh, người anh vẫn khô ráo, không bị một giọt nước. Mọi người đều đồng ý thưởng ngôi nhà cho anh.
Nhưng ba anh em thương yêu nhau. Họ vẫn chung sống một nhà. Họ làm ăn khéo lại tốt bụng, thật thà nên rất đông khách hàng và học trò. Họ sống hòa thuận, vui vẻ suốt đời.
THẦN SẮT
Ngày xưa, có anh nông dân sống một mình trong túp lều ở ven rừng. Anh không có sắt để làm dao, làm cày, cuốc nên phải chặt cây bằng đá, đào đất bằng que. Anh chăm chỉ làm lụng suốt ngày mà nghèo vẫn hoàn nghèo.
Một hôm, anh ngủ mơ thấy ông Bụt hiện lên và bảo:
- Ngày mai, sẽ có ba người đến xin ngủ nhờ ở nhà con. Con hãy cho họ ngủ nhờ, đừng ngại nhà cửa chật hẹp.
Quả nhiên, chiều tối hôm sau, anh nông dân chờ ở cửa một lát thì thấy một người toàn thân dát vàng chói lọi, cưỡi một con ngựa cũng màu vàng, dáng điệu bệ vệ, ì ạch đi tới. Người này dừng ngựa trước cửa nhà anh nông dân và hoạch họe:
- Đêm nay, ta muốn ngủ trọ ở đây, ngươi mau vào thu xếp chỗ cho ta!
Anh nông dân nhẹ nhàng nói:
- Lều rách của tôi không có chỗ xứng đáng cho ngài ngủ, xin ngài đi chỗ khác.
Một lát sau, anh lại thấy một người mặc chiếc áo trắng tinh, cưỡi con ngựa cũng màu trắng, ánh bạc tỏ ra lạnh toát. Người này cũng đòi anh con ngủ nhờ nhưng anh sợ quá, từ chối không cho vào.
Mãi đến tối mịt anh mới thấy một người toàn thân đen sì, xấu xí nhưng khỏe mạnh, cưỡi con ngựa màu đen và to lớn đến xin ngủ nhờ.
Anh nông dân còn đang lưỡng lự không biết nên cho ngừơi này vào nhà hay nên từ chối thì thấy gió mát thổi, hương thơm bay tới ngào ngạt, chim rừng đậu quanh nhà hót vang, suối chảy mạnh như muốn nói: “Mách anh, mách anh, cho người ngủ trọ”. Anh nông dân vui vẻ mời người này vào nhà và thu xếp chỗ cho người đó ngủ.
Nhưng lạ quá, sáng hôm sau tỉnh dậy, anh không thấy người ngủ trọ, cũng không thấy con ngựa đen đâu cả, chỉ thấy ở chỗ người đó ngủ đêm qua có một cục sắt đen sì. Anh nông dân đoán rằng người đó là Thần Sắt, còn người mặc áo vàng và áo trắng là Thần Vàng và Thần Bạc. Anh cảm thấy tiếc là đã không cho Thần Vàng và Thần Bạc ngủ nhờ, nhưng con chim sau nhà hót “Chả tiếc, chả tiếc”, con thú đầu nhà cũng kêu: “Cục sắt quý quý, cục sắt quý quý”.
Anh nông dân lấy sắt làm cày, cuốc, dao, rựa. Anh lấy dao đốn những cây to làm một ngôi nhà thật rộng rãi, đẹp đẽ. Anh cuốc đất gieo lúa. Khi mùa vụ đến, anh thu hoạch được những bông lúa vàng óng.
Từ đó, nhờ có sắt và làm ăn chăm chỉ, cuộc sống của anh trở nên sung sướng.Mọi người thấy anh đều chào hỏi vui vẻ, chim chóc thấy anh đều ca hát líu lo và con suối trong rừng ngày đêm cũng róc rách vui mừng.
BA ĐIỀU ƯỚC
Ngày xưa, ở làng nọ có một cậu bé tên là Rít mồ côi cha mẹ, được bác thợ rèn đem về nuôi. Bác thợ rèn được mọi người yêu mến vì nhờ công bác mà họ có dao, có cuốc để trồng lúa, trồng ngô, cả làng vui tươi, no ấm. Thấy Rít chăm chỉ và siêng năng, bác thợ rèn đã truyền cho cậu những điều hay trong nghề. Chẳng bao lâu, cậu đã biết giúp cha nuôi rèn cuốc, dao cho bà con trong làng.
Ít lâu sau, người cha nuôi qua đời, Rít buồn quá, suốt ngày đi lang thang trong rừng, chẳng muốn làm gì. Một hôm, Rít gặp một ông cụ râu tóc bạc phơ. Ông cụ hỏi Rít:
Sao cháu lại đi lang thang trong rừng?
Rít buồn rầu thưa:
Thưa ông, cha cháu là người thợ rèn nổi tiếng nhất vùng này. Nay cha cháu mất rồi, cháu buồn quá!
Thế cháu có muốn làm thợ rèn giống cha cháu không?
Thưa ông, cháu không muốn vì nghề ấy vất vả quá!
Vậy ta cho cháu ba bông hoa. Cháu muốn ước điều gì thì tung một bông hoa lên sẽ được như ý. Khi nào cháu không thích điều đó nữa, thì mọi thứ sẽ lại như cũ.
Rít nhận lấy ba bông hoa, cảm ơn và từ biệt ông cụ rồi đi tiếp.
Trên đường đi, Rít gặp một người lái buôn, có rất nhiều tiền và lừa, ngựa thồ hàng. Rít liền tung một bông hoa lên và nói: “Ước gì ta có nhiều của cải hơn thế!”. Rít vừa dứt lời thì mọi thứ đã chất ngổn ngang quanh mình.
Lúc đầu, thấy mình giàu có, Rít rất vui sướng. Nhưng từ khi có của, Rít luôn cảm thấy không yên trong lòng, lúc nào cũng sợ bị mất trộm. Rít lại nghĩ: “Hóa ra có nhiều tiền của rồi cũng chỉ toàn lo lắng. Thôi, ta không thích giàu nữa!”.
Rít nhớ lời cha kể, chỉ có vua là giàu sang và có quyền lực nhất, chẳng phải sợ ai. Rít tung bông hoa thứ hai lên và nói: “Ước gì ta được làm vua!”. Trong nháy mắt Rít đã khoác trên người một bộ quần áo dát vàng óng ánh và ở trong cung điện lộng lẫy, có kẻ hầu người hạ Nhưng chỉ mấy ngày sau, Rít cảm thấy chán những bộ quần áo lụng thụng, vướng víu và cảnh nhàn rỗi, toàn yến tiệc linh đình. Rít nghĩ: “Ta cha83g muốn làm vua nữa!”
Rít lại là cậu bé nghèo, lang thang khắp nơi, trong tay chỉ còn mỗi một bông hoa. Rít nhìn lên trời và muốn được bay bổng trên không như những đám mây. Rít tung nốt bông hoa cuối cùng lên. Bây giờ, Rít ở giữa những đám mây cao tít và tha hồ ngắm cảnh trên trời dưới biển. Suốt ngày đêm, cứ bay bổng trên không trung , nhìn mây trời, sóng biển, rít lại nghĩ: “Thế này mãi cũng chán! Mình chẳng muốn bay nữa”. Thế là Rít lại xuống mặt đất.
Qua bao nhiêu ngày lang thang nay đây mai đó, Rít bỗng nhớ quê hương, nhớ túp lều với lò rèn của cha. Rít tìm đường trở về làng.
Nghe tin Rít, con nuôi của bác thợ rèn giỏi nhất trong vùng đã trở về, tất cả mọi người trong làng đều đến chúc mừng và khuyên Rít hãy giữ nghề rèn của cha. 
Hằng ngày, Rít chăm chỉ rèn cuốc, dao cho bà con trong vùng. Lò bễ đã tắt ngấm lâu ngày, nay lại đỏ lửa, ngày đêm vang tiếng búa đe. Ai ai cũng yêu mến Rít. Từ đó, Rít mới cảm thấy cuộc đời thật là vui sướng và hạnh phúc

File đính kèm:

  • docTruyen mau giao(1).doc