Anh có thích nước Mỹ không - Tân Di Ổ

Tóm tắt:

Trịnh Vy, 18 tuổi, có làn da trắng, đôi má hồng bầu bình tự nhận mình là Ngọc diện Tiểu

Phi Long, một cô gái vô tư, cuộc sống dường như không có gì khiến cô phải buồn. Trịnh

Vy quyết định thi vào Học viện Kiến trúc của thành phố G vì một lời hẹn ước với LâmTịnh - chàng trai sống cùng khu nhà tập thể với cô và hơn cô 5 tuổi.

Từ khi còn rất nhỏ cô đã nói trước mặt mọi người là sẽ lấy Lâm Tịnh. 17 năm cô mải

miết theo anh trên mọi con đường anh đi, đến cuối cùng cô tưởng như mình đã được ở

gần anh sẽ không phải xa cách.

Thật không ngờ, chuyện của người lớn - chuyện mẹ cô và cha anh đã từng yêu nhau đã

khiến cho hai bên gia đình tan vỡ - Lâm Tịnh đã chọn con đường ra đi, sang Mĩ bỏ cô ở

lại với bao câu hỏi ngổn ngang.

pdf278 trang | Chia sẻ: baobinh26 | Lượt xem: 690 | Lượt tải: 0download
Bạn đang xem trước 20 trang tài liệu Anh có thích nước Mỹ không - Tân Di Ổ, để xem tài liệu hoàn chỉnh bạn click vào nút TẢI VỀ ở trên
, anh 
ấy chỉ mong em mãi mãi ko bao giờ biết cuộc trao ñổi giữa các anh." 
"Anh ñã nói anh sẽ ko tha cho Phùng Đức Sinh, nên nhất quyết bắt hắn phải trả giá ñắt 
nhất trong vụ này! Còn về Chu Cù, em bảo vệ anh ta như vậy, coi anh ta là thần tượng 
trong công việc của em, nhưng ko phải anh ta cũng ñã lợi dụng em ñó sao? Anh làm thế 
là sai ư?" 
Trịnh Vi nói: "Các anh ñều ko sao, mỗi người có một mục ñích, chẳng có gì ñáng bàn cãi. 
Nhưng anh ñừng nói có thể vì em mà từ bỏ tất cả nữa." 
Trần Hiếu Chính uể oải quay trở lại ghế làm việc của mình, anh là người thông minh, 
thỉnh thoảng ấp ủ một giấc mơ, nhưng bao giờ cũng tỉnh giấc trước người khác. Cuối 
cùng anh vẫn ký tên lên tờ ñơn mà cô ñã chuẩn bị sẵn ñó, nét chữ cuối cùng trong chữ 
"Chính" ñã viết xong, cuối cùng anh mới tin rằng, Trịnh Vi và Trần Hiếu Chính ñã trở 
thành ký ức. 
Trần Hiếu Chính ñẩy tờ ñơn ñã ký xong ra trước mặt Trịnh Vi, lúc này ñây anh ñã tỉnh 
táo; bình tĩnh như thường. Sau khi Trịnh Vi nói "cảm ơn", anh liền hỏi câu cuối cùng, 
"Nếu ko có Âu Dương Thanh, nếu ban ñầu anh và Lâm Tĩnh cạnh tranh công bằng, em 
có cho anh cơ hội ko?" 
Thực ra câu trả lời này ñã ko còn ý nghĩa nữa, cuộc ñời ko có nếu như. Trịnh Vi hoàn 
toàn có thể ậm ờ cho qua chuyện, cho Trần Hiếu Chính một câu trả lời như thật mà lại là 
giả, nhưng cô ko làm thế, cô cầm cẩn thận tờ ñơn ñã ñược ký trong tay, chỉ nói với anh 
một từ: "Có!" 
Trịnh Vi ko ñược chứng kiến phản ứng của THC, nói xong quay người ñi ra, cô biết anh 
sẽ ko sao cả, từ nay trở ñi, anh sẽ công thành danh toại, như sở nguyện. Cùng lắm cũng 
chỉ là cảm giác nhói tim trong giấc mơ- nếu anh vẫn còn nằm mơ. 
Thu dọn ñồ dùng cá nhân trong phòng làm việc xong xuôi, Trịnh VI bê một hộp giấy lớn 
bước ra khỏi văn phòng, Hà Dịch ñuổi theo giúp cô một tay. Anh nói: "Trịnh Vi, coi như 
anh ko biết gì chuyện hôm nay, nhưng hôm ñó ở Bắc Hải nhìn thấy anh, em có thể giữ bí 
mật với Thiếu Nghi ñược ko?" 
Trịnh Vi liếc anh một cái, "Anh sợ Thiếu Nghi biết chuyện, chứng tỏ anh vẫn coi trọng 
cuộc hôn nhân với cô ấy, em ko hiểu, tại sao anh lại cặp với Thi Khiết, cô ta chỉ lợi dụng 
anh thôi." 
Hà Dịch nói: "Ko phải anh ko yêu Thiếu Nghi, nhưng ở bên cô ấy anh thấy rất mệt, 
nhưng lại ko bỏ ñược, ít nhất là Thi Khiết ñem lại niềm vui cho anh." 
Trịnh Vi ko giấu nổi vẻ khinh miệt, hồi ñầu khi anh ta vất vả theo ñuổi Thiếu Nghi sao ko 
cảm thấy mệt? Cô vẫy tay gọi taxi, trước khi lên xe, cô nói với hà Dịch: "anh yên tâm, 
chuyện của hai người em cũng ko quản ñược, kể cả một ngày nào ñó Thiếu Nghi có biết, 
nhưng cũng ko phải là em nói với cô ấy. Tính cô ấy thế nào anh biết rõ hơn em, hy vọng 
ñến lúc ñó anh vẫn giữ ñược vui như thế này." 
Tối ñến, khi lâm Tĩnh gần gũi Trịnh Vi, phát hiện thấy ñùi cô có vết tím bầm, bèn hỏi tại 
sao lại bất cẩn như thế, Trịnh Vi nói ban ngày thu dọn ñồ ñạc ở phòng làm việc, mải ko 
ñể ý nên ngã. Lâm Tĩnh nghe thấy vậy, xót xa vô cùng, bôi thuốc cho cô, bảo cô ko ñược 
ñộng vào, nằm ngủ cẩn thận. 
Trước khi ñi vào giấc ngủ, Trịnh Vi ôm chặt Lâm Tĩnh ñang dựa vào tường ñọc báo. 
"Sao vậy?" lâm tĩnh cười liếc sang cô. 
Trịnh Vi nói: "Ko sao cả, chỉ muốn ôm anh thôi." 
Lâm Tĩnh vòng tay qua cổ cô, ñể cô dựa vào ngực mình, cả hai lặng lẽ lắng nghe nhịp 
ñập của hai trái tim. Trịnh Vi gục ñầu trong vòng tay anh nói: "Lâm Tĩnh, em muốn ñi 
Vụ Nguyên?" 
Anh hơi bất ngờ, "Vụ Nguyên? Nhưng dạo này anh ko có thời gian, hay là một thời gian 
nữa, ñợi mình ñăng ký rồi cùng ñi, tiện thể về nhà một chuyến?" 
Cô lắc ñầu, "anh cứ bận việc của anh ñi, em muốn ñi một mình trước khi kết hôn, coi như 
cho xong một nguyện vọng." 
Bàn tay Lâm Tĩnh khẽ nắm chặt lại, nhưng cuối cùng vẫn gật ñầu. 
Lần thứ hai ñến Vụ Nguyên, Trịnh Vi vẫn ñi một mình. Khi cổng làng Lý hiện ra trước 
mắt, Trịnh Vi nhủ thầm, hòe già ơi, lâu lắm ko gặp. 
Trịnh Vi ñến nhà Hướng Viễn trước, năm năm ñã trôi qua, cô vẫn nhớ cô gái thú vị ñã 
ngồi xem mình khóc ñó, chỉ tiếc rằng ngôi nhà tranh của Hướng Viễn ñã bỏ hoang, nhà 
chẳng còn ai, hàng xóm nói, mấy năm trước sau khi cha của Hướng Viễn qua ñời vì một 
tai nạn bất ngờ, hai chị em cô ñã vào thành phố, ko thấy quay về. 
Không tìm ñược người cũ, Trịnh Vi một mình quay lại gốc cây hòe già, năm năm trước, 
cô ñã chôn cuốn truyện cổ tích và chú tiểu long bằng gỗ ở ñây, giờ ñây bất chợt cô lại 
thấy nhớ chúng, ko biết bây giờ chúng có còn nằm yên dưới gốc cây hay ko. 
Cây hòe già vẫn như ngày trước, năm năm ñối với nó chỉ là chuyện xảy ra trong chớp 
mắt, nhưng người dưới gốc cây ñã thay ñổi quá nhiều. 
Từ phía rất xa Trịnh Vi ñã nhìn thấy Trần Hiếu Chính, anh ñứng dưới gốc cây hòe, quay 
lưng về phía cô, ko biết trong long ñang nghĩ gì. Trịnh Vi dừng chân, ñứng nhìn theo 
bong anh, có cảm giác anh còn lẻ loi hơn trước. Ko ngờ anh cũng có mặt ở ñây, hóa ra 
cây hòe già ở Vụ Nguyên ko chỉ là giấc mơ của một mình cô. 
Bất giác Trịnh Vi cảm thấy vô cùng thanh thản, cô tha thứ cho người ñàn ông ñã từng 
phụ bạc cô ñó, cũng tha thứ cho tình yêu vô cớ của mình thuở nào. Cô ñã từng vun tưới 
những năm tháng thanh xuân ñẹp nhất của ñời mình lên người ñàn ông ñó, dành trọn nụ 
cười và nước mắt, ñể tình yêu ñâm chồi nảy lộc, cho dù cuối cùng ko ñơm hoa kết trái, 
nhưng ñiều này có gì quan trọng, kể cả ko có Trần Hiếu Chính, tuổi xuân của Trịnh Vi 
cũng sẽ ko bất hủ ñời ñời. Giống như cố hương là nơi con người ôn lại thuở hàn vi, tuổi 
xuân là quãng thời gian ñể con người nhớ nhung, hoài niệm, khi bạn ôm nó vào lòng nó 
sẽ chẳng ñáng một xu, chỉ khi bạn dốc hết nó, quay ñầu nhìn lại, tất cả mới có ý nghĩa- 
những người ñã từng yêu và làm tổn thương chúng ta, ñều có ý nghĩa ñối với sự tồn tại 
tuổi xuân chúng ta. 
Trịnh Vi nghĩ, dù sao cô cũng hạnh phúc hơn Trần Hiếu Chính, dù là quá khứ hay hiện 
tại. Bởi cô ñã yêu hết long, khóc hết mình, trong cuộc tình này, cô ko còn nợ ñiều gì, tình 
yêu của cô ñã trọn vẹn. Chính vì Trần Hiếu Chính dành cho tiểu phi long một tình yêu ko 
bình lặng, mới khiến sau này Trịnh Vi học ñược cách tận hưởng hương vị ngọt ngào 
trong hạnh phúc bình dị. 
Tạm biệt, Trần Hiếu Chính. 
Lúc ra về, cuối cùng trịnh vi ñã có thể mỉm cười. Cô vẫn mơ ước ñược ñến thăm cây hòe 
già với người mình yêu, nhưng cho dù là Lâm Tĩnh hay Trần Hiếu Chính, họ ñều vắng 
mặt, ko sao cả, ñây là cây hòe già của riêng cô, cô ñến ñây là theo lời hẹn với tuổi thanh 
xuân. 
Kết thúc chuyến ñi Vụ Nguyện, khi quay về sân bay thành phố G, Trịnh Vi ko hề cảm 
thấy bất ngờ khi thấy Lâm Tĩnh ra ñón, cô cười, sà vào lòng Lâm Tĩnh, cảm nhận hơi ấm 
trong lòng anh, cô nói: "Lâm Tĩnh, em ñã trở về." 
Lâm Tĩnh liền trả lời cô bằng vòng tay ôm trọn trái tim cô. 
Một tháng sau, vụ án của công ty 2 ñã có kết quả, Phùng Đức Sinh ngồi tù 15 năm, Chu 
Cù chỉ bị tập ñoàn kiến trúc Trung Quốc xử lý nội bộ vì tội giám sát ko chặt và ko làm 
tròn chức vụ, ñương nhiên anh cũng ko thể ñảm nhiệm chức vụ cũ. 
Chu Cu quyết ñịnh di cư sang Canada cùng vợ, hôm anh ñi, Trịnh Vi ra sân bay tiễn. 
Trước khi gặp mặt Chu Cù, Trịnh Vi ñã trở thành vợ Lâm Tĩnh, cô vẫn cảm thấy có gì áy 
náy, nhưng khi mặt ñối mặt, Chu Cù ñã dành cho cô một nụ cười vô cùng thoải mái. Bất 
kể Chu Cù có lợi dụng Trịnh Vi hay ko , cũng bất kể Trịnh Vi có phụ công vun ñắp của 
Chu Cù hay ko, Trịnh Vi ñều cảm kích vì ñược gặp Chu Cù trong những năm tháng ñầu 
tiên bước chân vào cuộc ñời. 
Sau khi máy bay cất cánh, Trịnh Vi ko về nhà ngay, ñột nhiên cô thấy nhớ Nguyễn 
Nguyễn, bèn một mình bắt xe ñến nghĩa trang. Cô bước lên bậc thang, men theo con 
ñường nhỏ tĩnh mịch dẫn ñến nơi yên nghỉ của Nguyễn Nguyễn, ñúng lúc gặp Lão 
Trương vừa ñi xuống. 
Sau khi rời công ty 2, theo lời khuyên của Lão Trương, Trịnh Vi tham gia vào công ty 
kiến trúc do Lão và mấy người bạn than thành lập, phụ trách công việc hành chính của 
công ty. Anh chàng ñẹp trai trong viện thiết kế ñã từng khiến Thiếu Nghi ñiêu ñứng một 
thời cũng là một trong những cổ ñông của công ty, sau nhiều lần tiếp xúc, Trịnh Vi thấy 
anh ta cũng là một người khá thú vị. Lăn lộn phấn ñấu trong một công ty mới chắc chắn 
sẽ mệt hơn nhiều so với thời làm ở công ty nhà nước, nhưng ñước chứng kiến cảnh công 
ty ngày một lớn mạnh, giống như ñược nhìn ñứa con của mình ngày ngày trưởng thành, 
cảm giác thích thú ñó thật khó diễn tả bằng lời. Lâm Tĩnh thương cô vất vả, nhưng cũng 
khuyến khích cô có sự nghiệp và bầu trời riêng của mình, ñược vươn mình phấn ñấu 
trong cuộc sống mới là Trịnh Vi sung sướng nhất. 
Ở chốn này Trịnh Vi và Lão Trương ko có hứng thú chuyện trò, hỏi thăm vài câu rồi vẫy 
tay tạm biệt. Trịnh Vi ngồi trước mộ của Nguyễn Nguyễn, sắp xếp gọn gang những bó 
hoa mà người ñến viếng trước ñể lại, hiện giờ cô ñã biết ý nghĩa của loài hoa baby- 'Tình 
yêu cam ñóng vai phụ' 
Trịnh Vi chỉ muốn ngồi yên tĩnh với Nguyễn Nguyễn một lát, nhưng tiếng chuông ñiện 
thoại ko chịu tha cho cô, ñầu tiên là Lâm Tĩnh hỏi cô tối nay muốn ñi ăn ở ñâu, sau ñó Hà 
Dịch lại gọi ñiện thoại ñến hỏi cô, có biết Thiếu Nghi ñi ñâu ko. 
Cuối cùng chuyện của Hà Dịch ñã ko giấu nổi Thiếu Nghi, giác quan thứ sáu của phụ nữ 
bao giờ cũng rất nhạy cảm. Trịnh Vi ñã chứng kiến tính cách kỳ cục của Thiếu Nghi 
trong chuyện tình cảm, cô ñã tát cho Hà Dịch hai cái, nhưng cuối cùng ko ly hôn. Có lẽ 
tình yêu cứng rắn, hôm nhân lại mềm yếu, chúng ñã ñều phải học cách dung hòa, nhân 
nhượng, cho dù ñó là người rắn rỏi như Thiếu Nghi cũng ko ngoại lệ. 
Trịnh Vi cúp máy rồi kể cho Nguyễn Nguyễn nghe chuyện cười của mấy cô gái cùng 
công ty. Các cô gái trong ñộ tuổi ñôi mươi ko thể lý giải tại sao những người phụ nữ hơn 
30 tuổi lại có thể tiếp tục sống, họ nói, nếu một ngày nào ñó trên gương mặt xuất hiện 
nếp nhăn, họ thà ñi tự tử còn hơn. 
Trịnh Vi bật cười với Nguyễn Nguyễn, cậu còn nhớ ko, ko phải trước kia bọn mình cũng 
giống như họ ñó sao? Thực ra con người sống trên ñời sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày 
phải già ñi. Nguyễn Nguyễn, chỉ có cậu, chỉ có tuổi xuân của cậu mãi mãi bất hủ. 
---- Hết ---- 

File đính kèm:

  • pdfAnh có thích nước Mỹ không - Tân Di Ổ.pdf
Bài giảng liên quan