Bài mẫu cuộc thi viết thư UPU lần thứ 40

Bài mẫu:

Đề bài: Hãy tưởng tượng mình là cây đang sống trong rừng, em hãy viết thư cho một người nào đó để giải thích vì sao bảo vệ rừng là quan trọng

Tôi là gỗ Lim được sinh ra trong một khu rừng nguyên sinh, Ông bà tôi đã nhiều tuổi, bố mẹ tôi cũng vậy, chúng tôi sống bên nhau trên một đỉnh núi. Tôi lấy làm tự hào vì tôi được núp dưới những tán cây cao to của ông bà và cha mẹ, xung quanh tôi còn rất nhiều họ hàng khác, tôi chẳng biết hết họ nữa, khi tôi được một tuổi, tôi bắt đầu biết cảm nhận cuộc sống. Khi ấy với tôi cuộc sống thật trong lành. Sáng sớm khi ánh bình minh xuyên qua các kẽ lá, chim chóc bắt đầu say sưa ca hát trong các lùm cây, tôi cùng gia đình uống sương, cảm nhận những cơn gió luồn lách qua cơ thể. Rồi cả gia đình bắt đầu làm việc hăng say.

Chúng tôi thu gom tất cả không khí lại mang đến “Nhà máy” được xây dựng tập trung tronh các lá cây. Nhà máy sản xuất khí Ôxy từ nguồn nguyên liệu là khí Carbonic. Sản phẩm tạo thành chúng tôi đóng gói, vận chuyển đến không khí, đến một bầu khí quyển trong lành.

 

doc5 trang | Chia sẻ: baobinh26 | Lượt xem: 710 | Lượt tải: 0download
Bạn đang xem nội dung tài liệu Bài mẫu cuộc thi viết thư UPU lần thứ 40, để tải tài liệu về máy bạn click vào nút TẢI VỀ ở trên
hác cũng vậy. Diện tích rừng giảm một cách trầm trọng qua các năm. Lá phổi xanh của nhân loại đang bị con người phá hủy, chính con người đang tự hủy diệt nhân loại này. Con người đã thải quá nhiều khí độc vào khí quyển. Thiên tai ập đến với con người. Tầng Ôzôn bị thủng, hiệu ứng nhà kính xảy ra, nhiệt độ của trái đất tăng lên rất nhanh, hạn hán,. Và chính con người lại là nạn nhân của những thiên tai đó. Nhất là những mùa lũ lụt xảy ra hàng năm. Nhà cửa bị cuốn phăng, con người mất tích,. tất cả bị cuốn chìm trong nước lũ. Những hậu quả ấy không chỉ con người phải chịu mà thiên nhiên còn bị ảnh hưởng nặng nề hơn. Rừng bị xói mòn qua năm tháng, nước lũ ồ ạt từ trêb đỉnh núi đưa xuống các thung lũng, ra suối, ra sông rồi đổ ra biển. Cây cối trong rừng bị cuốn đi, cha mẹ tôi đã không thoát trong mùa lũ ấy. Nhìn cha mẹ đứt từng ngón chân, không còn đủ sức bám lấy mặt đất rồi ngã xuống, cuốn theo dòng nước lũ. Tôi gào thét, nhưng tôi có thể làm gì đây khi thân hình non nớt , bầm dập tím ngắt vì nước lũ của tôi đâng nằm bẹp trong đống đất, những cánh tay tôi run rẩy, đôi mắt đờ đẫn nhìn cha mẹ ra đi, nhìn ra xa mãi vào khoảng không. Sau cơn lũ ấy tôi suy sụp tinh thần vì sự ra đi của người thân, đau đớn hơn khi nhìn thảm cảnh của thiên nhiên, bệnh tật và sự chết chóc của con người.
Tôi quỳ xuống, chấp tay và cầu khấn: “Hỡi loài người, xin hãy cứu chúng tôi”.
Đề bài: Hãy tưởng tượng mình là cây đang sống trong rừng, em hãy viết thư cho một người nào đó để giải thích vì sao bảo vệ rừng là quan trọng
Bài làm?
Gửi Nhạc Sĩ/ Ca sĩ Micheal Jackson kính mến!
Tôi không biết lá thư này có đến được với tay của ngài và ngài có thể làm như tôi yêu cầu hay không? Nhưng tôi hy vọng rằng ông sẽ đọc và hiểu rằng cả một thế hệ đang mỏi mòn đợi chờ thư hồi âm của ông. Tôi xin tự giới thiệu tôi là một loài cây bé nhỏ trong khu rừng già Amzon cổ kính, tôi đã được sinh ra và lớn lên tại đây, đã chứng kiến biết bao đổi thay của trái đất, ngôi nhà chung của chúng ta. Biết những việc làm phá hoại rừng của các bạn, tôi viết lá thư này, để muốn bạn, giúp chúng tôi, giúp cho chính bạn, nói lên tầm quan trọng của việc bảo vệ và phát triển rừng.
Từ lâu rồi, lúc ấy, tôi mới là một hạt mầm bé nhỏ. Qua bao nắng mưa, nhọc nhằn và vất vả, tôi đã lớn lên, trở thành một anh chàng cây trưởng thành giữa muôn vàn người bạn. Tôi có chú chim sẻ làm bạn, ngày đêm cùng cất cao tiếng nhạc của rừng xanh. Tôi có cỏ, có giun đất, cùng nhau bao phủ một màu xanh tuyệt vời cho cánh rừng. Tôi có những người bạn muôn thú, họ cùng với chúng tôi, sống với nhau rất hoà thuận. Có thể nói, tôi đã được sinh ra ở một nơi vô cùng hạnh phúc, ngày ngày tràn nhập ánh sáng của sự sống.
Thế rồi, vào một ngày nọ, một người bạn của tôi đã ngã xuống. Không phải vì già, không phải vì thiếu thốn, bệnh tật mà là do con người. Từ ngày đó, những bạn cây ở cánh rừng kia bắt đầu bị đốn xuống. Tiếng cười đã dần biến mất, thế chân nó là những giọt nước mắt, những tiếng kêu của những con thú nhỏ, những tiếng cây đổ, tiếng cưa máy giữa đêm khuya khiến người ta lạnh gáy. Tôi hận! Tôi cảm thấy căm hận lắm ! Tôi căm hận con người!
Loài người có biết rằng, chúng tôi là một người bạn, một ân nhân của họ hay không? Ai cũng biết rừng là lá phổi của Trái đất. Nếu như tất cả thực vật trên Trái đất đã tạo ra 53 tỷ tấn sinh khối (ở trạng thái khí tuyệt đối là 64%) thì rừng chiếm 37 tỷ tấn (70%) và các cây rừng sẽ thải ra 52,5 tỷ tấn (hay 44%), dưỡng khí để phục vụ cho hô hấp của con người, động vật và sâu bọ trên Trái đất trong khoảng 2 năm. Từ thuở sơ khai, khi con người mới bắt đầu tồn tại, họ đã phụ thuộc vào chúng tôi, chúng tôi cung cấp cho họ nơi ăn, trốn ở. Vậy mà, bây giờ, họ nỡ đối xử với ân nhân của mình như vậy sao? Các bạn có thể tưởng tượng nổi, nếu không có cây cối, không có chúng tôi, không có rừng thì mọi người trên Trái Đất này, mọi vật, sẽ sống như thế nào không?
Gạt qua nỗi hận thù luôn in đậm trong tim, tôi, đại diện cho khu rừng này, viết thư cho ngài, để mong ngài cùng chúng tôi, tuyên truyền bảo vệ, phát triển rừng, để bảo vệ cuộc sống con người! Là một nhạc sĩ vô cùng nổi tiếng, tôi mong ngài hãy viết một khúc ca để ca ngợi công lao to lớn của chúng tôi, để đưa nhân loại ra khỏi vũng bùn tội lỗi và làm lại từ đầu. Chúng tôi hoàn toàn có thể quên đi quá khứ để giúp đỡ các bạn một lần nữa. Các bạn phải biết rằng; rừng rất tquan trọng; nó cho bạn oxi để thở, điều hoà không khí, nước ; cung cấp gỗ, thực phẩm. Hơn thế, chúng tôi còn là nơi cư trú cho rất nhiều sinh vật, động vật quan trọng. Không có chúng tôi, ai sẽ bảo vệ các bạn trước những thiên tai như lũ lụt, bão, cháy rừng, động đất? Không có chúng tôi, đất đai sẽ bị xói mòn đến đâu? Không có chúng tôi, ai sẽ là nguồn gien vô tận của nhân loại?
Nếu như trước đây, tạo hoá ban cho các bạn rừng là 1/2 thế giới, thì hiện tại, rừng chưa đầy 1/3 diện tích đất liền. Các bạn chắc phải biết lí do chứ? Do lòng tham không đáy của mình, các bạn đã đẩy chúng tôi đến bờ vực thẳm, cũng như tự đẩy cuộc sống của con người ngắn thêm. Dân số, nó cũng là một vấn đề, các bạn sẽ phải đốt nương, làm rẫy, ... rồi biết bao lí do khác. Việc bảo vệ chúng tôi chưa có một biện pháp đúng đắn từ chính phủ và các cơ quan quản lí. Ý thức của con người còn rất kém. Tuy vậy, trong bóng tối của cái chết bao phủ, tôi vẫn nhìn thấy một tia hi vọng, một ánh sáng yếu ớt; con người đang cố gắng bảo vệ chúng tôi. Ánh sáng hi vọng kia tuy mỏng manh, nhưng tôi biết, nếu các bạn hiểu rõ, biết cách đúng để bảo vệ chúng tôi thì sẽ chấm dứt tình trạng tàn phá rừng như hiện nay!
Qua lá thư này, tôi mong ngài và mọi người hãy cùng chúng tôi, chung tay góp sức để bảo vệ rừng. Bảo vệ ngôi nhà chung của chúng ta!
Gửi cậu bạn nhỏ mà mình chưa kịp biết tên!
Có lẽ cậu chẳng nhớ mình là ai đâu, mà dù có nhớ thì khi mình nói chuyện với cậu, cậu sẽ chỉ nghe thấy những tiếng rì rào, rì rào mà thôi, vì thế, hôm nay có anh bạn gió ghé chơi, mình biên cho cậu mấy dòng, trước là để cảm ơn cậu mấy tháng trước đã cứu mình, sau là muốn nhờ anh gió chuyển tới cậu tấm lòng chân thành của mình, là luôn mong muốn con người được sống trong bình yên và hạnh phúc.
Mình tên là Quế, là một cái cây bé nhỏ may mắn xuất hiện dưới tán rừng già này, ngay gần bản làng nơi cậu đang sống. Tuổi đời của mình chưa được bao lăm, kinh nghiệm sống cũng còn có hạn, nhưng dù chỉ ít năm sống, mình cũng đã cảm nhận được rất nhiều điều tuyệt diệu của cuộc sống. Mỗi sớm mai thức dậy, mình được nghe tiếng chim hót như một dàn nhạc khổng lồ tràn đầy khắp không gian, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuyên qua những tán lá rừng thâm u nhất, rọi xuống tận nơi mình đứng, ôm ấp mình trong làn nắng ấm áp. Tối đến, tiếng suối chảy rì rào đẹp như một tiếng đàn huyền diệu lại ru mình vào giấc ngủ, tiếng nai, hoẵng tác bên  bờ suối, tiếng côn trùng kêu rả rích, tất cả những thứ ấy đem đến cho mình một sự bình yên vô bờ bến.
Năm đó, có một trận mưa thật là khủng khiếp, lúc ấy mình còn nhỏ lắm, người mình cong oằn dưới sức nặng của muôn ngàn giọt nước táp vào mặt, dưới chân mình nước tuôn ào ào, may cho mình là còn đứng ngay dưới một bác Lim cổ thụ nên mới không hề gì, vì nước lũ cũng chỉ xối xả dâng một lúc rồi dần dần cũng thấm hết vào lòng đất. Đấy là nhờ những cánh rừng đầu nguồn với những thân cây khổng lồ và lớp thảm lá mùn dầy dạn  đã chặn được dòng nước hung hãn đấy, nên khi xuống đến chỗ mình  chỉ tuôn được 1 chút thôi là ngừng.  Mình kể vậy để cho cậu thấy tầm quan trọng của rừng là như thế nào, không khí cậu thở hàng ngày, những cây thuốc quý, những con thú hoang dã ngay cả những đồ dùng quen thuộc trong gia đình cậu như cái rổ, cái rá, cái gùi, cái ghế cậu ngồi, cái nhà cậu ở đều từ rừng mà ra cả, rừng gắn bó với cuộc sống của các cậu, đem đến cho các cậu những tiện nghi, chở che các cậu  khỏi những nguy hiểm của thiên tai, của lũ lụt. Các cậu cũng lại chính là những người hàng ngày vẫn làm giàu lên cái vốn quý ấy nhờ việc trồng thêm cây mới, cải tạo đất rừng, chăm nom cây gỗ quý trong rừng không bị lâm tặc phá hoại Nói đến điều này mình lại phải cảm ơn cậu bạn nhỏ lần nữa, cái hôm ấy nhắc đến mình vẫn còn thấy sợ hãi, có 1 nhóm người rất dữ dằn, họ mang theo cả xe oto, cả cưa máy và hàng đống các dụng cụ khác, họ có ý định ngả bác Lim hàng xóm nhà mình xuống lấy gỗ bán về xuôi, may sao hôm đó cậu lại vào rừng tìm quế, cậu đã biết chỗ ở của mình rồi, cậu vẫn đến thu hoạch bộ áo của mình đấy, cậu tách khéo lắm nên mình chẳng bao giờ bị đau mà vẫn hàng ngày thêm lớn mạnh. Hôm đó cậu chính là người phát hiện ra nhóm người đó, cậu đã chạy không chần chừ đến trạm kiểm lâm thông báo, và các chú đã đến kịp thời ngăn chặn nhóm người xấu kia lại, thế là bác Lim được sống mà mình cùng vô khối cây con xung quanh cũng thoát nạn, vì nếu bác ấy bị đổ xuống, chắc chắn mình và các bạn khác cũng bị đè chết hết. Bởi thế mà mình muốn gửi đến cậu lời cảm ơn chân thành nhất của mình, hãy luôn là người bảo vệ chúng mình cậu bạn nhỏ nhé,vì bảo vệ chúng mình cũng chính là bảo vệ cuộc sống của cậu, bảo vệ môi trường sinh thái xung quanh cậu. Cậu đừng nên làm một mình, hãy cùng bạn bè mình, cùng xóm làng mình tuyên truyền đến tất cả mọi người sự cần thiết phải bảo vệ  rừng, bảo vệ lá phổi thiên nhiên này, hãy ngăn chặn những hành động, những việc làm có thể làm tổn hại lớn đến rừng.  Hãy giúp những người dân du canh du cư có một cuộc sống ổn định để họ ko phải nay đây mai đó đốt rừng làm nương nữa. Hãy bằng chính bàn tay của mình trồng thêm những vồng cây non nớt bạn nhỏ nhé, rồi mai đây những vồng cây ấy sẽ lớn lên để trở thành những cánh rừng bạt ngàn, xanh tốt trong tương lai.
Mình tin là những thông điệp này sẽ đến được với cậu, dù có lẽ cậu sẽ chỉ nghe thấy ở gió những tiếng vi vu rì rào nhưng mình chắc chắn rằng cậu sẽ ngửi thấy hương của rừng trong làn gió ấy, cậu sẽ ngửi thấy mùi quế thơm lừng trong hương gió ấy, và cậu sẽ nghĩ tới mình. Cậu đến với mình đi bạn nhỏ ơi, mình đang cần cậu vun cho cái gốc, trận mưa đêm qua lại đã làm trôi đi một ít đất dưới chân mình đấy. Hãy đến giúp mình và làm bạn với mình nhé!
Thương mến!
Quế Chi

File đính kèm:

  • docBài mẫu cuộc thi viết thư UPU lần thứ 40.doc
Bài giảng liên quan