Người Mỹ trầm lặng - Graham Greene
Mở đầu
Sau bữa cơm chiều, tôi ngồi trong phòng mình, phố Catina, chờ Pyle. Hắn đã hẹn: "Tôi sẽ tới chỗ anh, 10h là chậm nhất". Khi đồng hồ đã điểm nửa đêm, tôi không ngồi yên được nữa và đi ra ngoài phố. Một đám bà già, quần đen, ngồi tại bậc cầu thang, lúc đang vào tháng 2 và tôi đoán trời nóng quá nên họ chưa đi ngủ
File đính kèm:
- Nguoi My tram lang.pdf