Nhật ký Đặng Thuỳ Trâm - Quyển 2
“Hãy giữ vững tinh thần của người cộngsản. Tinh thần trong suốt như pha lê, rắn
chắc như kim cương và chói lọi muônnghìn hào quang của lòng tin tưởng
Người cộng sản rất yêu cuộc sốngnhưng khi cần có thể nhẹ như lông hông
mà chết đựơc.”
Hoàng Văn Thụ
/10000 sự gian khổ ác liệt vậy mà mẹ đã lo lắng như vậy, nếu như mẹ biết được con và các em đã trải qua những ngày ác liệt như thế này thì mẹ sẽ nói sao? Mẹ yêu ơi, nếu như con của mẹ có phải ngã xuống vì ngày mai thắng lợi thị me hãy khóc ít thôi mà hãy tự hào vì các con đã sống xứng đáng. Đời người ai cũng chết có một lần. Dĩ nhiên lòng con bao giờ cũng ao ước được trở về với mẹ với ba với miền Bắc “ngàn vạn yêu thương”. 12-06-1970 Có cái gì mong đợi tha thiết trong lòng, mong gì? Mong những người về bổ sung cho BX để có thế đảm đương nhiệm vụ nặng nề trong những ngày tới, mong cuối tháng em về, mong ước lớn lao nhất là hoà bình độc lập để mình lại trở về sống trọn trong lòng mẹ. Sao mấy bữa nay trong tâm tư mình nặng chĩu nhớ thương. Đêm đem mình mơ thấy miền Bắc, ngày ngày mình ước ao mong đợi Ôi Th. ơi đường đi còn lắm gian lao, Th. còn phải bước tiếp chặng đường gian khổ đó. Hãy kiên trì nhẫn nại hôm nữa nghe Th. Typed by DHKH, hosted @ 24 14-06-1970 Chủ nhật, trơi sau một cơn muă quang đãng và dịu mát cây lá xanh rờn. Trong nhà lọ hoa trên bàn vừa thay buổi sáng những bông hoa mặt trời xinh đẹp ngả bóng xuống màu gỗ bóng loáng trên chiếc radio đặt giữa nhà, chiếc đĩa hát đang quay một bản nhạc quen thuộc: Dòng Daruk xanh có tiếng cười nói bạn bè đã đến chơi Ôi đó chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ không phải là trong giấc ngủ! Sáng nay cũng là chủ nhật, trời cũng sau một cơn mưa. Không gian êm ả, nếu không có tiếng máy bay thô bạo xé nát bấu trời thì có gì khác đâu ngaòi tiếng suối rì rào chảy. Nơi mình ở lạ vừa qua một trân bom, chiều hôm kia chiếc moral 2 thân quần mãi rồi phóng rocket xuống, nghe rocket nổ mọi ngwoif vội lật đật xuống hầm, nghe bom rít trên đâu mình tưởng chúng thả ở quả đồi trước mặt nhưng sau bốn loạt bom chúng đi, mọi người mới hốt hoảng nhận ra rằng bom nổ cách mình chỉ không đầy 20 mét, cả một vùng cây trơ trọi, nilon che trên nhà rách tan nát và bay tơi tả từng mảnh. Từng cây cột bị mảnh bom tiện xơ xác. Đất đá rơi đầy hầm! May mắn là khỏi ai bị thương, sau trân bom mọi người nhận định điểm nàh đã lộ vội lập tức đi trốn, tìm điểm khác làm nhà để chuyển đi. Số lực lượng mạnh khoe đã đi hết, để lại năm thương binh nặng, cố định và 4 chị em nữ. Chiều hôm qua trời mưa như trút nước, bọn mình đêm nilon trải kín trên mặt nền nhà vậy mà nước vẫn đổ xuống ràn rụa. Trong nhà lênh láng nước, đứa nào đứa nấy ướt sũng, luôn tay hứng nước dột và đổ nước ra ngoài, mấy thương binh ngồi co ro ướt lướt thướt. Nhìn mọi người trong cảnh đó mình cười mà những giọt nước mắt chực trào ra trên mi. Tiếng chị Lãnh hỏi mình: “Có ai biết cảnh này cho mình không?” Ai biết? Chắc nhiều người biết nhưng cũng không ai biết hết, còn biết bao nhiêu cảnh dư hơn nữa trong cuộc kháng chiến quyết liệt này. Sách vở không thể nào ghi hết mà có lẽ cũng không nên nói hết để làm gì. Những lá thư mình viết chính mình cũng không bao giờ kể hết với những người thân yêu về tất cả nỗi khổ mình đã trải qua. Kể lể để làm gì cho người thân yêu của mình them lo lắng. Thuận, em mình đã trải qua bao nhieu lần cái chết kề bên bao nhiêu chuyện đau buồn đã hằn lên khuôn mặt của em những nếp nhăn làm em giả trước tuổi nhưng bao giờ viết thư cho mình, lá thư nào cũng tràn ngập nỗi lo âu cho mình và nhắ nhở mình cảnh giãd tố, “cone em vẫn khoẻ thôi!” mình đã học tập em tinh thần đó. Có cái gì đè nặng trên con tim, cái gì? Nỗi lo âu cho tình hình bệnh xá, sự căng thẳng vì tình hình địch nếu địch đổ xuống đây, thương binh mà chay sao? Nếu địch dội bom có chách nào hơn là ngồi trong hầm chờ sự may rủi? Sự nhó thương mong ước đước an ủi trong tình thương của những người thân yêu Tất cả, tất cả đè nặng trong trái tim mình vầ tân tư đầy ắp như mặt song những ngày nước lũ. Hôm qua trong cảnh boang tàn sau trận bom mọi người gồng gánh ra đi, anh Đạt đăm đăm nhìn mình nửa đùa nửa thật hỏi: Có ai biết cảnh này không nhỉ, nếu hoà bình lập lại ắt hẳn phải chiếu cố nhiều những người đã qua cảnh này. Mình cảm thấy đau nhói trong long, mình làm không phải để được chiếu cố nhưng có ai hiểu nổi ước ao cháy bỏng của mình không, mình trả lời anh Typed by DHKH, hosted @ 25 Đạt: Ồ em chả cần sự chiếu cố ấy đâu, ước mong của em chỉ là hoà bình trở lại để được về với má em, có thế thôi! Quả thực mình đã không nghĩ gì đến hạnh phúc của tuổi trẻ, không hề mong ước được sống trong một tình yêu sôi nổi mà lúc này chỉ có tình gia đình chỉ có ước mong xum họp với gia đình. Có thế thôi chớ không mong gì hơn ngoài việc phục vụ cho Đảng cho giai cấp nữa. 16-06-1970 Đọc những dòng nhật ký của Bối, một cậu học sinh trẻ quên ở Phú Xuyên Hà Tây, mình cảm thấy xao xuyến trong long. Tâm sự Bối cũn là tâm sự của mình, chúng mình đang sống những ngày căng thẳng tộ bậc. Bệnh xá đã bị đánh phá, địch tiếp tục uy hiếp dữ dội bằng đủ lại máy bay, nghe tiếng máy bay quần trên đầu mình thấy thần kinh căng như một sợi dây đàn lên hết cỡ. Không có cách nào giải quyết khác hơn mình vẫn phải ở lại cùng an hem thương binh. Buồn cười thay đồng chí chính trj viên của bệnh xá từ chối không dám ở lại cùng mình trong tình huống này. Vậy đó lửa thử vàng gian nan thử sức, mình cũng đành chịu đựng trong hoàn cảnh này chớ biết nói sao hơn? Những ngày này nhớ miền Bắc tha thiết, nhìn trời dâm mát mình nhớ những buổi chiều mình cùng bạn ung dung trên chiếc xe dạo qua vườn ươm cây, những luốn hoa pancier rực rỡ như những đàn bướm đậu trên mặt đất những đoá hòng ngào ngạt hương thơm mình nhớ cả khóm liễu tường trong vườn thực vật. Bông hoa Phương thường hái về cắm trong nhà. Ôi miền Bắc xa xôi, bao giờ ta trở lại? 17-06-1970 Ngày này moran không quần, không khí im lặng thỉnh thoảng từng đợt những chiếc HU1A quần sát trên đồi, chắc chắn là có đich ở quanh khu vực này. Chỉ có ba chị em gái ở nhà cùng với năm thương binh cố định. Nếu địch sục vào đay chứu không có cách nào hưon là bỏ chạy? Vậy được sao? Mọi người đều đã xác định là không có cách nào hơn trong tình huống đó nhưng nỡ nào? Niêm, một câu bé thương binh đã nói với bọn mình giọng rất đỗi chân thành: Các chị cứ bình tĩnh, đich đến cứ chạy đi, bọn em ở đây một mất một còn với chúng. Niêm năm nay 19 tuổi, em công tác ở đội an ninh thị trấn, đó là cậu bé rất xinh trai, khuôn mặt đầy đặn, sống mũi cao và đôi mắt to dưới hang mi rậm. Những lúc đau đớn Niem nhìn mình đôi mắt long lanh nước mắt. Niêm bị thương trong lúc đi công tác, vết thương làm chảy máu thứ phát ở động mạch chày trước mình mới mổ buọoc động mạch được 3, 4 bữa thì bom dội xuống bệnh xá, Niêm bị cây gỗ trong hầm đè gãy chân đúng ngay chỗ vết mổ. 12 ngày qua mình lo lắng chân em sẽ chảy máu lại, nếu vậy sẽ khó bảo tồn nổi chân em. Hôm nay sự nguy hiêm ấy qua rồi nhưng nếu địch ập đến em ơi chết ư Niêm? Lòng mình đau như dao cắt, không biết nói cách nào và làm cách nào để có thể bảo vệ những người thương binh mà bọn mình đã tận tình phục vụ với bao nhiêu gian khổ trong bao nhiêu ngày qua. Typed by DHKH, hosted @ 26 18-06-1970 Chiều đã xuống, ánh nắng đã mờ tắt sau dãy núi xa những chiếc phản lực Moran đã thôi gào thét. Rừng chiều im lặng một cách dễ sợ, không một tiếng chim kêu không một tiếng người nói, chỉ có tiếng suối róc rách chảy và chiếc Transtor đang phát thanh một bài nhạc. Mình không nghe nhan đề chỉ biết khúc nhạc êm dịu, mượt mà như cách đồng lúa xanh êm ả trong sương chiểu, bất giác mình quên đi tất cả, quên cái không khí nặng nề đang đè nặng trên mình suốt mấy ngày nay. Từ sang đến giờ ngoài lúc ăn cơm, ba chị em mỗi đứa ngồi mỗi góc mắt đăm đăm theo dõi phát hiện địch. Mình không rời vị trí quan sát một phút nào nhưng trong đầu óc mình lại là những cảnh của ngày đoàn tụ xum họp mình sẽ trở về chắt chiu vun sới cho tổ ấm gia đình, mình sẽ biết quí từng phút giây hoà bình ấy bởi vì có sống ở đây mới hiểu hết giá trị của cuộc sống. Ôi! cuộc sống đổi bằng máu xương, bằng tuổi trẻ của bao nhiều người, biết bao nhiêu cuộc đời đà chấm dựt để cho cuộc đời khác đuợc tươi xanh. Miền Bắc ơi, có thấu hết long miền Nam không nhỉ? 20-06-1970 Đến hôm nay vẫn không thấy ai qua. Đã gần 10 ngày kể từ hôm bị bom lần thứ hai, mọi người ra đi hẹn sẽ trở về gấp để đón bọn mình ra khỏi khu vực nguy hiểm mà mọi người nghi là điệp đã chỉ điểm này. Từ lúc ấy, những người ở lại đếm từng giay từng phút, 6 giờ sang mong chờ đến trưa, trưa mong cho đến chiều Một ngày, hai ngày.. rồi chin ngày đã trôi đi mịo người vẫn không trở lại! Những câu hỏi cứ xoáy trong đầu óc mình và những người ở lại. Vì sao? Lý do vì sao mà không ai trở lại. Có khó khăn gì? Không lẽ nào mọi người lại đành đoạn bỏ bọn mình trong cảch này sao? Không ai trả lời bọn mình cả, mấy chị em hỏi nhau, bực bội, giận hờn rồi lại bất cười, nụ cười qua hai hàng nước mắt long lanh chực tràn ra trên mi mắt. Hôm nay gạo chỉ còn ăn một bữa chiều nay nữa là hết. Không thể ngồi nhìn thương binh đói được. Mà nếu đi, một người đi thì không đảm bảo, đường đi trăm nghìn nguy hiểm còn nếu đi hai người thì bỏ lại một người nếu có tình huống gì xẩy ra thì sao? Và không nói gì xa xôi, trước mắt trời sẽ ập nước xuống, một mình loay hoay làm sao cho kịp, chăng nilon trước thì sợ máy bay! Cuối cùng phải hai người đi chị Lãnh và Xăng ra đi, mình đứng nhìn hai người chị quần xắn tròn trên vế, lăn lội qua dòng suối nước chảy rầm rầm, tự nhiên nước mát mình rưng rưng Bất giác mình đọc khẽ: “ Bây giờ trời biển mênh mông Bác ơi có thấu tấm lòng trẻ thơ Không, mình không còn thơ dại nữa mình đã lớn đã dày dạn trong gian khổ những lúc này đây sao mình cảm thấy thèm khát đến vô cùng bàn tay chăm sóc của một người mẹ mà thật ra bàn tay của một người thân hay tệ hơn chỉ là một người quen cũng được, hãy đến với mình, nắm chặt bàn tay mình trong lúc cô đơn, truyền cho mình tình thương, sức mạn để vượt qua những chặng đường gian khổ trước mắt. Typed by DHKH, hosted @ 27
File đính kèm:
- NKDTT-nguyenban2.pdf