Tập san Nguồn sáng 14
Dấu xưa
Lá thu rơi rụng ngoài thềm,
Hoa vàng mấy độ,
ươm đầy dấu xưa .
Tóc mây gió thoảng hương nồng,
Chút tình ngây dại,
nỗi lòng vấn vương.
Bóng chiều đượm nắng sân trường,
Lá thu xaò xạc,
chạnh lòng người đi.
Hương xưa cũ - nét thu buồn
Dấu xưa
Vệt nắng
Tơ vương nỗi lòng.
( Nguyễn Tấn Đức )
hà giáo tiến bộ được thành lập ở Pa- Ris,đã lấy tên là LIÊN HIỆP QUỐC TẾ CÁC CƠNG ĐỒN GIÁO DỤC ( FISE) Năm 1949 tại một hội nghị ở Vác- Xa –Va (Thủ đơ của Ba Lan).Liên hiệp quốc tế các cơng đồn giáo dục đã ra bản “Hiến Chương các nhà giáo” gồm 15 chương với nội dung chủ yếu là đấu tranh chống nền giáo dục tư sản, phong kiến,xây dựng nền giáo dục trong đĩ bảo vệ những quyền lợi của nghề dạy học và nhà giáo,đề cao trách nhiệm và vị trí của nghề dạy học và nhà giáo. Cơng đồn giáo dục Việt Nam là thành viên của FISE,từ năm 1953 đã quyết định,trong cuộc họp của FISE từ ngày 26 đến 30 tháng 8 năm 1957 tại Vác – Xa – Va, lấy ngày 20 tháng 11 năm 1958 là ngày “Quốc Tế Hiến Chương Các Nhà Giáo”.Ngày này lần đầu tiên được tổ chức trên tồn miền Bắc Việt Nam Năm 1958 Những năm sau đĩ,ngày lễ này được tổ chức các vùng miền N am Việt Nam. Khi Việt Nam thống nhất,ngày này đã trở thành ngày truyền thống của Ngành Giáo dục Việt Nam.Vào ngày 28 tháng 9 năm1982,Hội Đồng Bộ Trưởng (nay là chính phủ ) đã ban hành quyết định số 167-HĐBT lấy ngày 20 tháng 11 hằng năm là ngày lễ mang tên “Ngày Nhà Giáo Việt Nam”. ( Nguyễn Lê Thanh ) BµI GI¶NG CđA C¤ (Lê Thị Thanh Tâm) Cơ giảng em nghe về tinh thần yêu nước Lịng sục sơi ý chí trước quân thù Để lạc bước tìm về quá khứ Ngắm nước mình trong lịch sử đau thương Chống ngoại xâm là kháng chiến trường kỳ Cả nước đứng lên vì dáng hình xứ sở Dệt thêu nên trang sử vàng rực rỡ Viết tiếp vầng thơ dang dở ngày xưa Bài giảng của cơ cĩ những cơn mưa Áo anh ướt tay vẫn chưa rời súng Chân vẫn bước tim bừng lên ánh lửa Thắp sáng niềm tin xua mưa giĩ đêm đơng Bài giảng của cơ cĩ những chiến cơng Bao gian khĩ đạn bom khơng lùi bước Anh ngã xuống mà chẳng sao quên dược Trái tim anh yêu nước đến khơn cùng Bài giảng của cơ cĩ những anh hùng Đã tạc nên dáng hình đất nước. Soi sáng đường cho đời sau tiếp bước. Cùng viết nên trang sử rạng ngời. ( Sưu tầm) & Văn chương gây cho ta những tình cảm ta khơng cĩ, luyện cho ta những tình cảm mà ta sẵn cĩ. Cuộc đời phù phiếm và chật hẹp của cá nhân vì văn chương mà trở nên thâm trầm rộng rãi đến trăm ngàn lần . ( HồiThanh) Tù LßNG ( Trần Thanh Dũng ) Bỗng ùa vào lớp học Mùi hương nghe sao lạ Lịng xốn xang chợt hỏi Đất trời đã vào thu? Thống phút chốc giật mình Ai đĩ đà sang thu Sợi bạc vương trên tĩc Thêm nhiều vết chân chim. Qua bao chuyến đị đưa Vị khách nào quay lại Ghé xem kẻ chèo xưa Năm nay cịn hay mất.! Trường xưa (Huỳnh Sơn) Mười năm nhìn lại trường xưa Đơi hàng phượng vĩ đong đưa đĩn chào Vẫn tà áo trắng xuyến xao Bĩng hình thầy cũ dáng cao lưng trời . Vần mây xưa vẫn nghiêng trơi Vẫn làn giĩ mát của thời mộng mơ Nhìn em áo trắng ngây thơ Hỡi mùa hạ nắng cịn chờ đợi nhau Mười năm thầm lặng nỗi sầu Rồi đây áo trắng qua cầu đổi thay. HOA HỌC TRỊ (Phan Mỹ Dung) Một nhánh phượng hồng Ghé qua cửa lớp Một gĩc mùa hạ Đậu vào trang vở Mái trường nho nhỏ Trải dài sân cỏ Lặng lẽ tháng năm Tao ngộ,chia tay Đỏ quá phượng ơi! Thao thức lịng tơi Mỗi năm phượng nở Nhìn em khơng chán Đỏ quá hạ ơi Đốt cháy lịng ai Âm thanh sắc ngọt Cắt đứt vịm trời Dẫu bao tuổi đời Ngọt đắng đầy vơi Cũng khơng sao quên Phượng ơi!Phượng ơi Sân trường mùa hạ Nhớ ơi!Hạ nhớ! & Tuưíi hổc trô ûúm àêìy xấc phûúång Sấch cùåp nâo àûúåm hïët yïu thûúng . Cố mưåt thiïn àûúâng ( Trần Bảo Lai ) Trong cuộc mưu sinh cơm áo Nhiều khi trống vắng cõi hồn Bỏ quên thiên đường đâu đĩ Mảnh vườn thắp nắng hồng hơn Mướp cà đung đưa kẽ lá Bí bầu bơng trắng lưa thưa Kí ức rêu từng bật đá Lối về đẫm chút hương xưa Trong cuộc mưu sinh cơm áo Thị trường giá cả leo thang Đỏ đen vàng thau bát nháo Khĩ tìm kím được tâm an Bến sơng, em ngồi giặt nắng Mắt nhìn sĩng sánh bài thơ Cĩ một thiên đường trong trắng Dịu dàng đậu xuống giấc mơ!... (Sưu tầm) @ Hãy mở mắt nhìn và đĩn nhận tất cả vẻ đẹp xung quanh bạn. Thậm chí ngay cả vào thời điểm khĩ khăn nhất cũng cịn nhiều thứ khiến bạn phải mỉm cười, và mang ơn. LỜI THỀ TRĂNG XƯA (Nguyễn Thị Thanh Thủy-TPT) Ngày xưa em chưa lấy chồng Ai người đã vớt giữa dịng đầy trăng Đêm về dấu đáy làn khăn Đợi tới đêm rằm lại lén tặng em. Đêm rằm tơi lại nhớ em Ngày xưa hai đứa đã đem trăng thề Bây giờ trăng đã bỏ quê Tìm nơi đơ hội lời thề đánh rơi Tơi giờ đi giữa chơi vơi Trăng giờ đã bị giĩ mưa cuốn rồi Bao giờ trăng lại về quê Nén nhang một nửa lời thề trả tơi. Hûúng nùỉng Áo em vàng nắng sân trường Cho ta chút mộng bình thường thống qua Em về bên ấy đường xa Thương em như giĩ thật thà thương mây ( Nguyễn Thị Bé ) & Trên thế gian chẳng cĩ vị thần nào đẹp hơn mặt trời, chẳng cĩ ngọn lửa nào kỳ diệu hơn là ngọn lửa tình yêu. (M. Gorki) NHÚÁ VÏÌ TRÛÚÂNG CUÄ Cánh chim nhỏ đã xa rời tổ ấm Chiều nay về ngơ ngác giữa mênh mơng Trường lớp vắng bạn bè xưa cũng vắng Chao chao nghiêng từng cánh lá nao lịng Hành lang đĩ dáng trầm tư thầy đứng Ngắm mây trời xanh lắm buổi trưa xanh Và em đĩ trong tay cành phượng thắm Rưng rưng thưa lời biệt buổi đăng trình Rồi như sơng cuốn theo dịng mê mãi Qua bao cầu đau nhớ bến bờ xanh Hồn lầm lụi u mê vịng cơm áo Chết thơ ngây từ dạo bước xa đị Ơi,bục giảng cĩ ghi hình giữ bĩng Ghế bàn ơi đâu chỗ cũ ta ngồi Để nghe lại giọng thơ người đầm ấm Mơ Thiên Thai,mộng Hồng Hà xuơi Bụi thời gian cĩ phủ mờ kí ức Vẫn xanh trong hồn nhỏ một khoảng trời Và đẹp mãi thơ màu phượng thắm Khi nhớ về trường cũ của ta ơi. (Nguyễn Thị Trung) Tù t×nh (Trần Thị Thu Trang) Ngày cưới em Anh khơng khĩc Nhưng tim rỉ máu Vì lịng cịn yêu Vội quá khơng em? Ngày cưới anh Em khơng khĩc Nhưng đêm thổn thức Với kỉ niệm xưa Anh cịn nhớ khơng? Trời xanh sao cứ trêu ngươi Cĩ duyên khơng nợ xin người buơng tha Tình đời cĩ lắm xĩt xa Anh,em yên phận cửa nhà yên vui Gặp nhau hãy nở nụ cười Đừng che dấu tình yêu và sự dịu dàng của mình cho đến khi bạn lìa đời . Hãy làm cuộc đời bạn tràn đầy sự ngọt ngào. Hãy nõi những lời thân thương khi bạn cịn nghe được và tim bạn cịn rung động. ( Henry Ward Beecher ) TRONG GIÚÂ HỔC Vào tiết học cĩ thanh tra của Sở xuống dự giờ. Cơ giáo đặt một câu hỏi gì đĩ cho cả lớp nhưng khơng em nào trả lời được. Cơ giáo vẫn kiên nhẫn hỏi: - Cĩ em nào xung phong trả lời hay khơng? Lớp học trở nên im ắng và căng thẳng. Đột nhiên, cả lớp thấy bé Tí đứng bật dậy và nĩi: - Sao ngực đẹp thế mà đi dạy học nhỉ, phí quá! Cơ giáo đỏ mặt và đuổi bé Tí ra khỏi lớp. Bé Tí lầm lũi đi ra, vừa đi vừa ngối lại nĩi giận dỗi với ơng thanh tra ngồi đằng sau: - Lần sau khơng biết thì đừng cĩ nhắc nhá! Cơ giáo hỏi học sinh: - Trong chuyện Thánh Giĩng ai cưỡi ngựa sắt bay lên trời? - Em chịu thơi! Khơng thể chịu nổi vì sự kém cỏi của học sinh cơ giáo nĩi: - Đừng tưởng cứ là con của hiệu trưởng thì muốn học hành thế nào cũng được. Cầm cuốn sách giáo khoa này lên gặp bố cậu đi! Trên phịng hiệu trưởng, ơng bố nĩi với con: - Dốt! Người cưỡi ngựa sắt bay lên trời là ơng BÈN. Đây này, sách viết rất rõ ràng: “Sau khi cúi đầu chào tạm biệt quê hương, ơng bèn bay lên trời”. THÛÚNG THÊÌY Cĩ một ơng thầy mê văn chương và một cậu học trị ngỗ nghịch. Ơng thầy cũng nổi tiếng hay đánh địn cậu bé và đánh rất đau. Cậu ta cũng chẳng bao giờ khĩc. Hơm nọ, nghĩ lại, ơng thấy thương cậu bé quá. Hơm đĩ dù cậu bé vẫn khơng thuộc bài, ơng cũng chỉ phết rất nhẹ. Ai ngờ cậu ta lại ồ khĩc nức nở. Lấy làm lạ, ơng hỏi nhỏ: "Tại sao mọi bữa tơi đánh đau mà em khơng khĩc, hơm nay lại khĩc". Cậu bé trả lời: "Em thương thầy...". Vốn mê văn chương, ơng thầy liền liên hệ đến chuyện xưa và rất cảm động trước tấm lịng của cậu bé. Ơng đề nghị cậu bé ra trước tồn lớp để trả lời - Tại sao em khĩc? - Thưa thầy, em thương thầy - Vì sao phải thương thầy - Thưa thầy vì hơm qua ba em nĩi: "Nếu nĩ cịn đánh mày nữa, tao sẽ đánh bỏ mẹ nĩ" TỊNH HUƯËNG CỐ VÊËN ÀÏÌ Trong giờ Ngữ văn thầy giáo đưa ra một câu hỏi : Em hãy tìm một câu tục ngữ cĩ các từ sau: làm, nên, đố, mày, khơng , thầy Hoc sinh A : dạ. thưa thầy đĩ là câu " Làm thầy mày khơng nên đố " ạ..... Thầy: ....!!! Hoc sinh B: dạ bạn A nĩi sai rồi ạ. đĩ là câu" Khơng mày đố thầy làm nên" ạ........ Lời ngỏ Dịng sơng nào cũng bắt đầu từ cội nguồn của nĩ , dẫu cĩ qua bao nhiêu thác ghềnh , sơng vẫn mang trong mình hương vị phù sa bồi đắp những cánh đồng xanh tươi ,màu mỡ . Trong dịng chảy của thời gian , sự hiện hữu của mỗi con người như được chắt lọc,khơi nguồn từ những hương vị ngọt ngào của cuộc sống. Dẫu thời gian cĩ qua đi nhưng dấu ấn của nĩ vẫn cịn ở lại , hơi thở , nhịp đập của cuộc sống vẫn cịn tồn tại cùng năm tháng.Tất cả như hịa vào trong cái bao la , mênh mơng đầy sắc màu của đất trời để rồi đọng lại trong cảm xúc dạt dào sâu lắng của lịng nguời. Cuộc sống dẫu cịn nhiều bề bộn,lo toan,vất vả...Song tất cả rồi cũng sẽ qua đi để cho những khát vọng , những yêu thương luơn đầy ắp lịng người. Nhân kỉ niệm ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11 – Tập san Nguồn sáng số 14 thêm một lần nữa chắp bút để bày tỏ nỗi niềm , những nghĩ suy về cuộc đời của người cầm phấn ,về mái trường ,về học sinh thương yêu... với khát vọng vun đắp cho cây đời luơn đơm hoa kết trái . ( Ban biên tập ) Một tấm lịng ( Nguyễn Thị Hoa ) Tơi vẫn nhớ một thời son trẻ Mình để hồi để phí tuổi đơi mươi Giờ nghĩ lại mới thấy lịng nuối tiếc Thời gian qua cĩ lặp lại bao giờ? Ở trong tơi cuộc sống vẫn thầm thì Hãy vững bước dù đời cịn oan trái Những ánh mắt em thơ niềm tin rạng rỡ Vẫn khát khao; vẫn chờ đợi mỗi giờ. Mười lăm năm gắn bĩ mái trường Đang gọi dậy những ước mơ cháy bỏng Tuổi bốn mươi hẳn căng đầy nhựa sống Xơng xáo đời thường ấp ủ niềm vui. Mười lăm năm nguyên vẹn tấm lịng Giữ son sắt tấm gương nhà giáo Dù cuộc sống bao phiền hà cơm áo Xin làm người gieo hạt cho tương lai.
File đính kèm:
- t¹p san.doc