Thơ tặng thầy cô
Cầm bút lên định viết một bài thơ
Chợt nhớ ra nay là ngày nhà giáo
Chợt xấu hổ cho những lần cao ngạo
Thì ra con cũng giống bấy nhiêu người.
Cầm bút lên điều đầu tiên con nghĩ
Đâu là cha, là mẹ, là thầy
Chỉ là những cảm xúc vu vơ, tầm thường, nhỏ nhặt
Biết bao giờ con lớn được,
Thầy ơi !
Con viết về thầy, lại “phấn trắng”,”bảng đen”
Lại “kính mến”, lại “hy sinh thầm lặng”
Những con chữ đều đều xếp thẳng
Sao lại quặn lên những giả dối đến gai người .
Đã rất chiều bến xe vắng quạnh hiu
Chuyến xe cuối cùng bắt đầu lăn bánh
Cửa sổ xe ù ù gió mạnh
Con đường trôi về phía chẳng là nhà Mơ màng nghe tiếng cũ ê a
Thầy gần lại thành bóng hình rất thực Có những điều vô cùng giản dị
Sao mãi giờ con mới nhận ra.
Thơ Cầm bút lên định viết một bài thơ Chợt nhớ ra nay là ngày nhà giáo Chợt xấu hổ cho những lần cao ngạo Thì ra con cũng giống bấy nhiêu người. Cầm bút lên điều đầu tiên con nghĩ Đâu là cha, là mẹ, là thầy Chỉ là những cảm xúc vu vơ, tầm thường, nhỏ nhặt Biết bao giờ con lớn được, Thầy ơi ! Con viết về thầy, lại “phấn trắng”,”bảng đen” Lại “kính mến”, lại “hy sinh thầm lặng” Những con chữ đều đều xếp thẳng Sao lại quặn lên những giả dối đến gai người . Đã rất chiều bến xe vắng quạnh hiu Chuyến xe cuối cùng bắt đầu lăn bánh Cửa sổ xe ù ù gió mạnh Con đường trôi về phía chẳng là nhà Mơ màng nghe tiếng cũ ê a Thầy gần lại thành bóng hình rất thực Có những điều vô cùng giản dị Sao mãi giờ con mới nhận ra. KỈ NIỆM Đã lâu rồi không về nơi đây Con đường nhỏ hai buổi mỗi ngày Lá vàng chiều khô rơi man mác Cơn mưa nào thoang thoảng hương bay. Đã lâu rồi không về nơi đây Vẫn sắc hương hoa trái mọc đầy Con diều nhỏ chứa niềm thương nhớ Trong khoảng trời bát ngát hương bay. Đã lâu rồi không về nơi đây Bao yêu thương tha thiết cô thầy Với bạn bè ngày nào chung lớp Tuổi học trò trong trắng thơ ngây.Dấu XưaCon trở về giở lại hành trang kỷ niệmThấy lòng mình hổ thẹn biết baoĐã mấy lần mùa lá gọi lao xaCon mãi bước vẫn chưa lần tìm lạiNhững "dấu xưa" một thời thơ dạiNhững hồn nhiên như lá giao mùa..Con - ba mươi và cuộc sống tranh đuaThèm níu được thời gian con mười bảy...Thầy còn nhớ bao bài thơ đã viếtCho mỗi lần một thế hệ đi quaBao tâm huyết một đời chẳng phôi phaBao bụi phấn đã nhuốm màu mái tócBa năm ấy chỉ đong bằng một khắcXoè bàn tay khẽ chạm - kỷ niệm rơi...Trò văn và thầy Toán giá con số biến thành thơ thầy nhỉ thì trò văn có lẽ chẳng nhức đầu và thầy toán chẳg phải cầm thước kẻ khj cô trò cứ mãi ngó đi đâu câu hỏi ấy dẫu ko la vô nghiệm đừng trách em ấp úng chẳng nên lời sao thầy cứ nghiêm như là định lí vì tất cả chỉ tương đối thầy ơi thầy lắc đầu chắc các em quậy lắm phút lặng yên trên bục giảng thầy buồn chắc môn toán và trò văn trái dấu trò học hoài nhớ mỗi thước thầy thôi.....Nghe thầy đọc thơ Em nghe thầy đọc bao ngày Tiếng thơ đỏ nắng, xanh cây quanh nhà Mái chèo nghiêng mặt sông xa Bâng khuâng nghe vọng tiếng bà năm xưa Nghe trăng thở động tàu dừa Rào rào nghe chuyển cơn mưa giữa trời... Đêm nay thầy ở đâu rồi Nhớ thầy, em lại lặng ngồi em nghe ...NGƯỜI LÁI ĐÒ Một đời người - một dòng sông... Mấy ai làm kẻ đứng trông bến bờ, "Muốn qua sông phải lụy đò" Đường đời muôn bước cậy nhờ người đưa ... Tháng năm dầu dãi nắng mưa, Con đò trí thức thầy đưa bao người. Qua sông gửi lại nụ cười Tình yêu xin tặng người thầy kính thương. Con đò mộc - mái đầu sương Mãi theo ta khắp muôn phương vạn ngày, Thầy Cơn gió vô tình thổi mạnh sáng nay Con bỗng thấy tóc thầy bạc trắng Cứ tự nhủ rằng đó là bụi phấn Mà sao lòng xao xuyến mãi không nguôi Bao năm rồi ? Đã bao năm rồi hở ? Thầy ơi ... Lớp học trò ra đi, còn thầy ở lại Mái chèo đó là những viên phấn trắng Và thầy là người đưa đò cần mẫn Cho chúng con định hướng tương lai Thời gian ơi xin dừng lại đừng trôi Cho chúng con khoanh tay cúi đầu lần nữa Gọi tiếng thầy với tất cả tin yêu ... Bàn Tay Của Cô Có một miền đất rất xa Nơi bàn tay cô để lại Bàn tay ngọt ngào hoa trái Thành phố trên trang sách em Cô ngồi soạn bài đêm đêm Lung linh ánh đèn tỏa sáng Mỗi ngày đứng trên bục giảng Dắt em từng bước vào đời Xôn xao âm thanh đất trời Trên bàn tay cô đã dắt Bàn tay lặng thầm dìu dắt Cho em cả một bầu trời.Hoa Và Ngày 20-11 Nụ hoa hồng ngày xưa ấy Còn rung rinh sắc thắm tươi 20-11 ngày năm ấy Thầy tôi tuổi vừa đôi mươi Cô tôi mặc áo dài trắng Tóc xanh cài một nụ hồng Ngỡ mùa xuân sang quá Học trò ngơ ngẩn chờ trông... Nụ hoa hồng ngày xưa ấy ... Xuân sang, thầy đã bốn mươi Mái tóc chuyển màu bụi phấn Nhành hoa cô có còn cài ? Nụ hoa hồng ngày xưa ấy ... Tà áo dài trắng nơi nao, Thầy cô- những mùa quả ngọt Em bỗng thành hoa lúc nào "MỘT VỚI MỘT..." "Một với một là hai ..." Cái thuở nào cô dạy em đếm trên từng ngón nhỏ Để giờ đây thời gian như cơn gió Nhẹ nhàng qua ... Tất cả xa rồi Tuổi thơ êm đềm trong tiếng à ơi Cánh võng chao theo tóc bà bạc trắng Đôi mắt mẹ ánh niềm vui thầm lặng Con đi học về còn chút nắng trên vai Cả những kỷ niệm buồn cũng không thể nào phai Em đếm "một, hai" cất vào ký ức Không tìm thấy cô qua từng dòng mực Nhắm mắt đếm thầm cô về lại ... trên tay ...Nghĩ Về Thầy Con đứng nhìn dòng sông trôi êm Nắng rớt xuống hoàng hôn trên mặt nước Xa xa, bóng một con đò giữa dòng nước ngược Thấp thoáng chao nghiêng... Khiến con chạnh nhớ về Người Và câu chuyện năm xưa... Chuyện một con đò dầm dãi nắng mưa Lặng lẽ chở từng dòng người xuôi ngược Khách sang sông tiếp hành trình phía trước Có ai nhớ chăng hình ảnh con đò? Câu chuyện năm xưa nhưng mãi đến bây giờ Con muốn hiểu, thầy ơi - người đưa đò vĩ đại Con đến với cuộc đời từ sự hy sinh thầm lặng ấy Trên chuyến đò của thầy chở nặng yêu thương.KÝ ỨC Cứ mỗi lần nhìn cây phượng vĩ Lá phượng rơi cùng kỷ niệm qua Nỗi buồn chúng bạn sắp xa Ta đây nuối tiếc ngày qua mất rồi. Cây phượng già xù xì bóng rợp Nhìn người người,lớp lớp đi qua Bao nhiêu nỗi niềm thiết tha Giờ thành khúc hát,bài ca ấm lòng. Còn đâu kỷ niệm ngày xưa nữa Những buổi đến trường mưa đẫm vai Bao lời khúc khích bên tai Nay còn kí ức chẳng phai trong hồn. TẠM BIỆT Ta xa rồi các bạn từ đây Bao kỷ niệm thân thương mỗi ngày Để giờ đây mỗi người mỗi ngã Lưu bút hồng cứ mãi truyền tay. Ta xa rồi các bạn thân thương Bao tin vui hai buổi đến trường Giờ chỉ còn lại vần thơ nhỏ Ghi ra vở một thời vấn vương. Thôi hờn dỗi những ngày xa xưa Trao cho nhau chiếc nhẫn cọng dừa Thôi ai ơi,ngày mai xa cách Có nhớ người đứng đợi dưới mưa. Thôi đừng khóc các bạn của tôi Tôi luôn ghi nhớ mãi từng người Để ra trường ta xa mãi mãi Biết có còn gặp lại hay thôi ? TỰ THÚ VỚI THẦY Em lạ lẫm bước chân vào Đại học Mặc áo sinh viên ngơ ngác giảng đường Mắt kiếm tìm giữa bè bạn bốn phương Bóng dáng thân thương bạn mình ngày ấy Tìm đâu được, một mình, thôi thì vậy Em tự tin kiêu hãnh, buổi ban đầu Đã một thời bài luận được khen "sâu" Phương trình toán em cho là đơn giản Kiến thức con người, đâu là giới hạn ? Em không tìm ra định luật bù trừ Nên nghĩ mình sức học hẳn còn dư Đâu biết được, ấy là thầy độ lượng ! Năm đầu tiên em ngỡ mình lạc hướng Bài luận văn chỉ đủ điểm là cùng Cảm ơn thầy, cuộc sống vẫn bao dung Em chưa vấp nhưng hiểu mình nông cạn... CẢM ƠN THẦY CÔNgoài mẹ cha, thầy cô là tất cả,Đã cho em đôi cánh bước vào đời.Trong lòng em mãi luôn thầm nhủ: "Nhớ ơn thầy cô đến trọn đời!"
File đính kèm:
- Tang_thay_co_truong_THPT_DVT.ppt