Thơ tình ngày không anh
Mới giận hờn mùa thu đã xa xôi
Em nhẩn ngơ trước cây bàng lá đỏ
Bao tâm tư ghen từng sợi gió
Mưa đọng mùa đông trên môi
Trong mênh mông tĩnh lặng của đất trời
Kỷ niệm chẳng chịu im cứ tìm về lặng lẽ
Đau hạnh phúc khổ đau, đau tình yêu lầm lỗi
Để một thời nông nổi hát tình ca
Th¬ tình ngµy kh«ng anhMới giận hờn mùa thu đã xa xôiEm nhẩn ngơ trước cây bàng lá đỏBao tâm tư ghen từng sợi gióMưa đọng mùa đông trên môiTrong mênh mông tĩnh lặng của đất trờiKỷ niệm chẳng chịu im cứ tìm về lặng lẽĐau hạnh phúc khổ đau, đau tình yêu lầm lỗiĐể một thời nông nổi hát tình caHà thị hải Yến Đêm suy tưCó phải vì em không hiểu về tình yêuNên người ầy cười em vụng dạiCàng chân thật người ta càng xa mãiNhư chính ta đi tìm bóng của mìnhCó phải vì em không hiểu về tình yêuKhông biết giỗi hờn như loài hoa mắc cỗNên đáng nhận mộ mảnh tình vụn vỡTừ tim anh hoà nhỏ xuống lòng mìnhPhải vì em ngộ nhận một mối tìnhNhư hoa cát ngộ nhận mình trong sángDưới ánh nắng mặt trời nghĩ riêng mình lấp lánhĐau hay rằng nắng là của nhân gianCũng như anh là của những aiEm đâu dám nghĩ riêng mình có đượcAi là cát Nắng đời anh toả xuống Ai hoá là mình để có thể quên anh? Nguyễn Thị Hương DịuCó gì đâuCó gì đâu một lá thưGiấy nhưgiấy trắng mực như mực thườngCũng chưa một chữ rằng thươngMà tôi đọc suốt đêm trường sang maiKhông nhớ nữa ngắn hay dàiHình như tôi đọc cả ngoài trang thưTrần Ninh HồV« lýCũng chẳng biết vì đâu mà khócKhi anh đi qua không kịp thấy mìnhBước vội vã có điều gì phía trước Có điều gì mà không phải là em Nỗi mủi lòng cứ thế ngập trong timKhông biết gió cứ ào lên từng đợtCũng chẳng biết vì sao mình không tan thành nướcChảy ngược chiều đường anh Giáng Vân Không CònKhông còn nước mắt khóc cho anh nữa đâuEm đã khóc suốt thời trẻ dạiNước mắt nhỏ xuống đời con gáiTừ khi mình xa nhauChùm thơ ngày nào vỡ vụn từng câuAnh góp nhặt tặng cho tình yêu mới Người con gái có bao giờ biết hỏiXưa là thơ cho mối tình đầuNgày hôm qua chợt nhận ra nhauAnh lạc giọng gọi tên em oà vỡChút tình xưa anh lỡ tay hất đổ Sao giờ mới biết đau Vũ thuỳ Hương Đêm suy tưCó phải vì em không hiểu về tình yêuNên người ầy cười em vụng dạiCàng chân thật người ta càng xa mãiNhư chính ta đi tìm bóng của mìnhCó phải vì em không hiểu về tình yêuKhông biết giỗi hờn như loài hoa mắc cỗNên đáng nhận mộ mảnh tình vụn vỡTừ tim anh hoà nhỏ xuống lòng mìnhPhải vì em ngộ nhận một mối tìnhNhư hoa cát ngộ nhận mình trong sángDưới ánh nắng mặt trời nghĩ riêng mình lấp lánhĐau hay rằng nắng là của nhân gianCũng như anh là của những aiEm đâu dám nghĩ riêng mình có đượcAi là cát Nắng đời anh toả xuống Ai hoá là mình để có thể quên anh? Nguyễn Thị Hương Dịu
File đính kèm:
- Van_Hoc.ppt