Văn bản chuyển thể THƠ
MỤC ĐÍCH
- Phương pháp đọc sáng tạo trong dạy học Văn có hình thức bài tập chuyển thể tác phẩm nhằm phát huy tính tích cực sáng tạo của học sinh. Xây dựng tiểu phẩm hoặc chuyển thể từ văn xuôi sang thơ nhằm khích thích sự tái tạo tác phẩm ở người đọc học sinh đồng thời phát huy năng lực văn học của các em
- Có thể dùng sản phẩm này của học sinh để cho chính các em diễn ở trên lớp: đọc thơ trong giờ kiểm tra bài cũ, ôn tập hoặc ngoại khóa.
CHUẨN BỊ
- Tác phẩm chuyển thể từ văn xuôi thành thơ (sáng tác hoặc sưu tầm).
CÁCH TIẾN HÀNH
- Cho học sinh thể hiện trong phần kiểm tra bài cũ (đọc)
- Trong giờ ôn tập: Học sinh đọc, tự đặt câu hỏi về tác phẩm: giá trị nội dung,
nghệ thuật .
- Trong buổi ngoại khóa: thi đọc thơ chuyển thể giữa các đội chơi.
con đánh đuổi giặc thù xâm lăng Đúc ngụa, mũ, giáp, roi bằng sắt Ra trận tiền con ắt lập công! Sứ thần cho chuyện lạ lùng Vội về bẩm báo vua Hùng hay tin Vua ngẫm nghĩ xưa điềm đã chỉ Đấng anh hùng đích thị là đây Rồi ngày ngày cho thợ luyện kim Đúc ngay thứ Gióng cần làm Xong bảo bối vua cho mang tới Gióng vươn mình quá đỗi to cao Cậu bé thơ dại hôm nào Bỗng chốc đã hóa anh hào khôi ngô Chàng đội mũ, mặc đồ giáp sắt Tay cầm roi, nhảy phắt yên cương Ngựa chợt biến hóa khôn lường Thành con tuấn mã lạ thường uy nghi Gióng thẳng tiến gần chân núi Sóc Nơi giặc Ân chiếm đóng bấy lâu Ngựa thần khi triển phép màu Tung vó, há miệng, lửa đâu phun trào Thiêu giặc cháy, phá tan trận địa Roi sắt vung khiếp vía quân thù Chịu thúc thủ tàn quân thảm bại Chúng đầu hàng vái lạy dân ta Xin tha tội chết về nhà Thề không bén bảng nước ta một lần Tin thắng trận reo mừng nhanh chóng Nơi quê nhà mẹ Gióng mong con Nhưng kìa trên đỉnh Sóc Sơn Anh hùng cởi giáp buông tay Đoạn vái lạy tứ phương non nước Ngựa cùng người bay vút tầng mây Cứu dân việc nước tròn đầy Không màng danh lợi về ngay Thiên đình Để tưởng nhớ dân làng thờ cúng Chiến tích xưa thờ phụng muôn đời Tháng Tư về rất nhiều nơi Linh đình Hội Gióng đất trời hòa ca... Bài THÁNH GIÓNG (2) Chuyện rằng xưa thật là xưa Có chàng Thánh Giongs tuổi vừa lên ba Đánh tan giặc cứu nước nhà Dân gian thờ phụng truyền qua bao đời Chuyện xưa cũ còn vang mãi Lửa cuộn trào thiêu giặc thành tro Về sau dân ở ấm no Gọi tên làng Cháy nhắc cho bao đời Bài 4. CÔ BÉ BÁN DIÊM (1) Bông tuyết trắng rơi tràn con phố nhỏ Cô bé nghèo ngồi bên những bao diêm Gió bấc vẫn lùa va trời vẫn lạnh Khách qua đường vẫn hối hả thờ ơ Cô bé nhớ đêm giao thừa năm nao Khi bà nội hiền hậu ở bên em Em đã hưởng những giây phút đầm ấm Trong ngôi nhà xinh xăn có trường xuân Tất cả giờ chỉ còn là quá khứ Bà đã mất và nhà cũng không còn Đêm giao thừa em ngồi trong góc phố Không bán được diêm, không thể về nhà. Bàn tay lạnh cóng và cô bé ước Giá có thể quẹt diêm lên để sưởi Que diêm hông sáng rực thật vui mắt Lò sưởi đẹp đẽ, hơi nóng dịu dàng Em muốn ở bên lò sưởi hằng giờ Duỗi chân trần để tận hưởng hơi ấm Nhưng kìa! Lửa vụt tắt và lò sưởi biến mất. Nỗi bàng hoàng kéo em về thực tại Cha đã giao cho em đi bán diêm Mà giờ đây diêm vẫn còn đầy giỏ Thể nào đêm nay cha cũng sẽ mắng Cô bé lại quẹt que diêm thứ hai Ánh lửa từ que diêm sáng rực lên Bức tường biến mất, rèm vải màu hiện lên Trong nhà là một bàn ăn thịnh soạn Chú ngỗng quay béo ngậy chạy khỏi đĩa Mang cả dao ăn, phuốc –set trên lưng Chú tiến lại gần như mời cô bé Rồi Que diêm vụt tắt! Hiện thực chỉ là những bức tường dày Mộng tưởng vẫn mãi là những mộng tưởng Phố xá vắng tanh, tuyết phủ trắng xoá Cô bé bơ vơ giữa đêm giao thừa . Em tiếp tục với que diêm thứ ba Cây thông Nô-en lộng lẫy hiện lên Nến toả sang trên cành lá xanh tươi Rất nhiều bức tranh rực rỡ bao quanh Cô bé với đôi tay về phía cây Nhưng diêm tắt Nến bay lên thành những ngôi sao Một linh hồn đã về với thượng đế. Que diêm nữa lại được quẹt lên tường Một ánh sang xanh toả ra xung quanh Bà nội hiện lên mỉm cười với em Cô bé reo lên hết sức vội vã; “Bà ơi! Cho cháu đi với. Diêm tắt thì bà cũng biến mất Như lò sưởi, ngỗng quay, cây Nô-en Nhưng xin bà đừng bỏ cháu nơi này” Que diêm tắt phụt! Ảo ảnh rực sáng trong em không còn Cô bé quẹt tất cả diêm còn lại Cố níu giữ bà lại thêm chút nữa Diêm nối nhau sáng như giữa ban ngày Bà nội to lớn, đẹp lão lạ kì Bà cầm tay dắt em bay lên cao Thượng đế dã đón họ đến bên Người Ở xó tường vào buổi sang lạnh lẽo Em gái nhỏ má hồng, môi mỉm cười Em đã chết vì gió rét giao thừa Mọi người thấy em quanh những bao diêm Chẳng thể nào có ai biết được rằng Em đã trải qua những điều kì diệu Cảnh tượng huy hoàng của hai bà cháu Cùng bay lên đón niềm vui đầu năm. Bài CÔ BÉ BÁN DIÊM (2) Đêm giao thừa gió rét Một cô bé bán diêm Dò dẫm trong bóng đêm Với giỏ diêm bị ế Bỗng em nhớ gia đình Đêm giao thừa hạnh phúc Có bà có cha mẹ Một mái ấm vô bờ Giờ đây thì đã khác Một mình nơi góc tối Cùng với cơn lạnh giá Chân tay buốt tận xương Em lấy diêm ra đốt Diêm bén lửa thật nhanh Ngọn lửa lúc đầu xanh Dần biến thành hồng sáng Em đưa tray ra sưởi Ánh sáng thật lạ kì Như lò than rực đỏ Tỏa ra hơi nóng dịu Gios bấc thỏi càng lạnh Duỗi chân sưởi lửa tắt Em bần thần cả người Chợt nhớ việc cha giao Sợ về bị cha mắng Em quẹt que thứ hai Diêm cháy sáng rực lên Bức tường biến thành rèm Em nhìn thấu trong nhà Bàn ăn đã dọn sẵn Khăn trải bàn, bắt đĩa Cùng một màu trắng tinh Đặt trên bàn ăn đó Là một con ngỗng quay Nhưng thật kì lạ thay Ngỗng nhảy ra khỏi đĩa Mang cả dao. Phuốc-sét Tiến lại gần bên em Bỗng que diêm vụt tắt Bức tường giờ lạnh lẽo Thực tế không phải vậy Tất cả đề là ảo Tất cả đều biến mất Giờ phố xá vắng teo Gía lạnh tuyết phủ trắng Gió bấc vẫn vi vu Người qua đường ấm áp Vội vã hẹn hò nhau Tất cả đều như một Tất cả đều thờ ơ Họ hoàn toàn lãnh đạm Với em bé nghèo khổ Em quẹt que thứ ba Bỗng hiện ra cây thông Lộng lẫy qua cửa kính Với hàng ngàn ngọn nến Một bức tranh rực rỡ Hiện lên trong mắt em Tay em với... lửa tắt Tất cả đều bay lên Như những ngôi sao sáng Em tự nhủ với mình Chắc có ai đã chết Một ngôi sao đổi ngôi Em quẹt que diêm nữa Ánh sáng xanh tỏa ra Em đã nhìn thấy bà Đang mỉm cười với em Em bé bỗng reo lên Bà đợi cháu đi với Diêm tắt bà đi mất Lò sưởi ngỗng không còn Bà ơi đừng bỏ cháu Cháu đã xin Thượng đế Cho bà cháu ở lại Chắc Người không từ chối Que diêm bỗng tắt vụt Những ảo ảnh tan dần Trên khuôn mặt của em Cũng thực sự biến mất Quẹt những que còn lại Em muốn níu chân bà Diêm nối nhau chiếu sáng Khuôn mặt bà thật đẹp Bà cầm lấy tay em Hai bà cháu bay cao Chẳng còn cơn đói rét Chẳng đau buồn đe dọa Sáng hôm sau tuyết phủ Kín mặt đất giá sương Mặt trời lên trong sáng Mọi người đều vui vẻ Trong buổi sáng lạnh lẽo Ở một xó đường nọ Có một em bé nhỏ Đôi môi đang mỉm cười Đêm giao thừa em đi...! Bài 5. THẦY BÓI XEM VOI Con vỏi con voi Chẳng biết thế nào Năm ông thầy bói Chung tiền cùng xem Thầy thì sờ vòi Sờ ngà, sờ tai Sờ chân, sờ đuôi Rồi ngồi bàn tán Mõi người một y Chẳng đúng về voi Ai ơi hãy nhớ Xét xem toàn diện Bài 6 LỢN CƯỚI, ÁO MỚI Một anh tính vốn khoe khoang Có cái gì mới cả làng biết ngay Thế rồi cũng có một ngày May cái áo mới diện ngay để chờ Mong sao mấy cậu mấy cô Mấy anh, mấy chị để hô khoe liền. Đứng mãi từ sáng đến chiều Chẳng thấy ai hỏi một điều, tức không! Đột nhiên lại có một ông Cũng phường khoe của đến mong tỏ bày Miệng cười, lời hỏi rõ hay “Thấy con lợn cưới qua đây không nào?” Anh kia hành động ra sao Tay giơ vạt áo,chăng chào, khoe ngay: “ Từ lúc mặc áo mới này Nào đâu có thấy Lợn hay con gì?” Câu chuyện mớ thật lạ kì Cười nghiêng, cười ngả hỏi chi mà cười Xâú hổ cho những con người Khoe khoang tính xấu, thói đời chê bai. Mong rằng đừng nhiễm vào ai Bạn bè giễu cợt, tương lai khó tìm. Bài 7. ẾCH NGỒI ĐÁY GIẾNG (1) Ngày xửa ngày xưa Ở cái giếng nọ Có chú ếch nhỏ Ngồi đáy giếng sâu Ếch ta ngửa đầu Nhìn trời đắc ý: “Trời ! Trời sao bé tí Chỉ bằng cái vung”. Ngồi nghĩ lung tung: “Ta đây chúa tể Ai ai cũng nể Cũng phải sợ ta” Một ngày mưa sa Nước dâng tràn giếng Ếch trôi ra ngoài Vẫn theo thói cũ Ngửa mặt nhìn trời Vênh vang đắc ý Cười to khoái chí Chẳng thèm nhìn ai Khệng khạng ra oai Miệng kêu “ ộp ộp” Bỗng nghe “lộp cộp” Có chú trâu già Bước chân đi qua Chẳng may giẫm bẹp Thôi! Đời ếch ta. Bài Ếch NGỒI ĐÁY GIẾNG (2) Có chú ếch sống lâu ngày Dưới một đáy giếng, chẳng hay biết gì Suốt ngày chú chỉ so bì Với cua, ốc, nhái chẳng đi nơi nào Mỗi lần chú cất tiếng cao Muôn loài đều sợ, tự hào quá đi Chú thành một kẻ trị vì Đố ai lớn tiếng dám thi trổ tài Rồi sau một trận mưa dài Ếch ta phấn khởi ra ngoài hát ca Biết đâu trời đất bao la Nghênh ngang đi lại để mà giương oai Cặp mắt nhâng nháo sợ ai Chẳng thèm để ý đoái hoài xung quanh Mà sao trâu kia nỡ đành Một chân giẫm bẹp vào mình ếch con. Bài Ếch NGỒI ĐÁY GIẾNG (3) Ếch sống trong giếng Cùng cua, ốc, nhái Ngày ngày cất tiếng Là để giễu oai Nó chẳng sợ ai Năm nọ ra ngoài Ếch đi nghênh ngang Chẳng cần suy nghĩ Chú trâu vô y Làm ếch lìa đời Này các bạn ơi Đừng như ếch nhé! Bài 8. CHUYỆN NGƯỜI CON GÁI NAM XƯƠNG Nam Xương có nàng Vũ Thị Thiết Công dung ngôn hạnh nhất làng Trong làng có chàng Trương Sinh Dung mạo hơn người nhưng tính đa nghi Duyên tình đang đẹp thì hạn đâu tới Trát trên xuống Trương Sinh đứng đầu Ngày ra trận mẹ cầm tay dặn dò Công danh là phù hoa, sức khoẻ là đầu. Nàng Thiết tiễn chồng bằng chén rượu nồng: Chàng đi thiếp không mong giàu sang Chỉ mong chàng ngày bình an trở về Hai người nhìn nhau tình đầy ướt mi Chàng Trương ra đi, nàng ở lại cô đơn Đứa con ra đời với bao nỗi nhớ Cay đắng ập tới, mẹ chồng ra đi Phận làm con, nàng trọn nghĩa vẹn tình Chinh chiến qua đi, ngày hạnh phúc trở về Gia đình đoàn viên dưới tổ ấm Tin mẹ ra đi như sấm ngang tai Lòng chàng đau như cắt từng khúc ruột Trong lúc đau, tin lời con dại Tính đa nghi,cho rằng vợ thất tiết Nàng Thiết đoan chính phân trần Để chồng tỏ lòng mình, rõ điều thực hư Nhưng dẫu miệng kia có phân trần Tính đa nghi vẫn hoàn đa nghi Nàng gieo nình xin thần sông sáng tỏ Lòng trinh như ngọc, nhược bằng lòng chim dạ cá Nàng đi, tình chồng mới rõ lòng trinh Việc kia nỡ rồi, nàng về biển cả Biển cả bao la, động lòng trinh bạch Nàng thành tiên, người con biển cả. Như trời đã định, cuộc duyên kì ngộ Cố hương kì ngộ, chuyện tình hỏi han. Phận nàng mới rõ nỗi oan của nàng Trương Sinh thấm tình vợ, giờ chàng héo hon Nghe đấy mà lòng đớn đau, lệ nhoà Quyết lòng hội ngộ, phu thê tỏ tường Đàn tràng giải oan là cầu hẹn gặp Bóng nàng hiện lên khi tỏ, khi mờ Lời nàng thiết tha oán trách “Đa tạ tình chàng, thiếp chẳng thể trở về nhân gian” Trong phút chốc bóng nàng mờ nhạt hẳn Để chàng Trương đau đớn than mình.
File đính kèm:
- Văn bản chuyển thể THƠ.doc