Văn miêu tả con vật lớp 6

Tả con mèo nè!!!

Bài làm:

Trong chúng ta, chắc chẳng có ai không biết đến mèo, loài vật đáng yêu được nuôi rộng rãi trong gia đình. Nhưng các bạn có chắc là mình hiểu rõ về loài mèo chưa ? Nếu chưa, mời các bạn cùng tôi đến trò chuyện với chị mèo Thông Thái đằng kia.

Sau khi chào tôi, chị mèo hào hứng kể rằng họ mèo nhà chị có nguồn gốc từ mèo rừng. Mèo bắt đầu được thuần hóa và nuôi ở Ai Cập sau đó lan nhanh sang châu Âu và các khu vực khác trên thế giới. Riêng ở Việt Nam, mèo bắt đầu được nuôi từ khoảng hai nghìn năm trước đây.

Quả đúng như chị mèo Thông Thái nói, họ nhà chị ai ai cũng có vẻ ngoài nhanh nhẹn, tràn đầy sức sống. Đầu mèo tròn, nhỏ và ở phía trước hơi nhô ra, đó là mõm mèo. Trông mèo nhỏ bé thế nhưng hàm răng nó lại có tới ba mươi chiếc. Trong số này, ngoài bốn chiếc răng nanh sắc nhọn thì hầu hết đều nhỏ xíu. Kỳ lạ nhất là đôi mắt mèo, đôi mắt trong veo như hai hòn bi ve. Đồng tử mèo có khả năng co dãn cực tốt. Ban ngày, đồng tử thu nhỏ đến đêm mới dãn ra. Thế là mèo ta có thể nhìn rõ trong đêm tối. Thân hình nhỏ bé của mèo được nâng đỡ bởi bốn chân chắc khỏe. Vì nằm trong nhóm động vật bậc thấp nên mèo vẫn có một cái đuôi dài. Mỗi chân mèo đều có bốn ngón, dưới những ngón chân có vuốt cực sắc này là đệm thịt giúp mèo đi lại nhẹ nhàng.

 

doc4 trang | Chia sẻ: baobinh26 | Lượt xem: 781 | Lượt tải: 0download
Bạn đang xem nội dung tài liệu Văn miêu tả con vật lớp 6, để tải tài liệu về máy bạn click vào nút TẢI VỀ ở trên
MIEU TA LOP 6
Tả con mèo nè!!! 
Bài làm:
Trong chúng ta, chắc chẳng có ai không biết đến mèo, loài vật đáng yêu được nuôi rộng rãi trong gia đình. Nhưng các bạn có chắc là mình hiểu rõ về loài mèo chưa ? Nếu chưa, mời các bạn cùng tôi đến trò chuyện với chị mèo Thông Thái đằng kia.
Sau khi chào tôi, chị mèo hào hứng kể rằng họ mèo nhà chị có nguồn gốc từ mèo rừng. Mèo bắt đầu được thuần hóa và nuôi ở Ai Cập sau đó lan nhanh sang châu Âu và các khu vực khác trên thế giới. Riêng ở Việt Nam, mèo bắt đầu được nuôi từ khoảng hai nghìn năm trước đây.
Quả đúng như chị mèo Thông Thái nói, họ nhà chị ai ai cũng có vẻ ngoài nhanh nhẹn, tràn đầy sức sống. Đầu mèo tròn, nhỏ và ở phía trước hơi nhô ra, đó là mõm mèo. Trông mèo nhỏ bé thế nhưng hàm răng nó lại có tới ba mươi chiếc. Trong số này, ngoài bốn chiếc răng nanh sắc nhọn thì hầu hết đều nhỏ xíu. Kỳ lạ nhất là đôi mắt mèo, đôi mắt trong veo như hai hòn bi ve. Đồng tử mèo có khả năng co dãn cực tốt. Ban ngày, đồng tử thu nhỏ đến đêm mới dãn ra. Thế là mèo ta có thể nhìn rõ trong đêm tối. Thân hình nhỏ bé của mèo được nâng đỡ bởi bốn chân chắc khỏe. Vì nằm trong nhóm động vật bậc thấp nên mèo vẫn có một cái đuôi dài. Mỗi chân mèo đều có bốn ngón, dưới những ngón chân có vuốt cực sắc này là đệm thịt giúp mèo đi lại nhẹ nhàng.
Chắc chẳng có em bé nào mà lại không biết đến câu hát : “Meo meo meo, rửa mặt như mèo...” hay “mèo con ra bể nước, bàn chân nó vuốt vuốt, xoa mấy sợi râu cước...”. Hình ảnh chú mèo liếm láp lòng bàn chân trước bên phải của mình cho thật sạch rồi lấy chính chân đó cọ cọ vào mặt mình đã khắc sâu vào tâm trí trẻ thơ. Một tập tính nữa mà ai cũng biết ở mèo đấy là bắt chuột. Bọn chuột xấu xí chuyên đi ăn vụng mỗi khi nghe thấy tiếng “meo meo” của mèo là hồn vía chạy đi đâu hết cả, chỉ còn biết bạt mạng chạy. Cộng thêm với đôi râu và đôi tai nhạy như ra đa mà trời đã ban cho, mèo lại càng bắt được nhiều chuột.
Nghe chị mèo nói đến đây, tôi đã thấy khoái loài mèo lắm rồi, bèn giục : “Chị ơi, chị kể cho em nghe về sự sinh trưởng của mèo đi”. Chị mèo mỉm cười rồi tiếp : “Mèo con được một tháng tuổi đã được mẹ dạy cho những kỹ năng bắt chuột cơ bản như chạy, nhảy, rình mồi, vồ mồi. Trong thời kỳ này, mèo mẹ sẽ dẫn mèo con đi quanh nhà để chúng “tìm hiểu” mọi thứ. Lớn hơn một chút, khoảng từ bốn đến năm tháng tuổi là có thể tự săn mồi. Mèo từ mười đến mười hai tháng tuổi là có thể sinh sản được. Lúc này, mèo cái có bộ lông mới mượt hơn, dày hơn bình thường. Cơ thể mèo lúc này phát ra một mùi đặc biệt và có tiếng kêu khác thường để hấp dẫn các chàng mèo đực. Sau khi giao phối, mèo cái lại sống đơn độc như trước và tự nuôi con. Mỗi lứa, mèo mẹ đẻ khoảng hai đến sáu con. Mèo con mới đẻ mắt nhắm nghiền, khoảng một tuần sau mới mở mắt”.
Rồi chị đố chúng tôi kể được tên thật nhiều loài mèo. Hừm, để xem nào. Mèo mun lông đen tuyền từ đầu tới gót này. Mèo mướp với bộ lông xám tro, mèo vàng lông vàng óng nữa. Có lẽ giống mèo đông đúc nhất, được nuôi phổ biến nhất là mèo tam thể. Loài này lông có màu đen, vàng, trắng pha lẫn với nhau. Nghe chúng tôi kể, chị gật gù : “Họ nhà người cũng am hiểu về họ nhà mèo ghê”.
Chị còn kể cho chúng tôi về nỗi kinh hoàng của họ nhà chị. Xưa, người ta dùng ruột mèo để căng dây vợt tennis (Nói đến đây, mặt chị hơi nhăn lại). Và bây giờ người ta còn ăn thịt mèo nữa. Nghe đâu, Chính phủ đã cấm bán và ăn thịt mèo. Song mấy người bạn chị bảo ở dưới Thái Bình, số quán nhậu “tiểu hổ” vẫn ở mức hàng trăm. Và cứ mỗi ngày, lại có hơn một ngàn anh chị em cô bác mèo “ra đi” tại đây. Chị lắc đầu “Cứ đà này, chẳng mấy chốc, bọn chuột dưới đó lại nổi loạn cho xem”. Vì mèo là “khắc tinh” của chuột mà.
Các bạn có muốn góp tay ngăn chặn nạn chuột không ? Hãy nuôi một chú mèo trong nhà nhé. Theo kinh nghiệm của chị mèo Thông Thái thì mèo con dưới hai tháng tuổi nên cho ở với mẹ. Khi lớn lên thì cho tập ăn cơm trộn cá, trộn thịt hoặc thậm chí cả rau nữa. Mèo là loại động vật có xuất xứ từ sa mạc nên rất ưa hơi ấm. Chính vì thế nên mèo rất hay trườn mình cọ vào chân người. Lúc đó, bạn hãy ôm mèo vào lòng, ủ ấm cho nó hoặc mang nó ra nắng sưởi ấm nhé ! Thấy chưa, mèo ta đã lim dim đôi mắt và grừ grừ khoan khoái rồi kìa. Mèo cũng rất thích chơi với các em bé từ bốn tuổi trở lên. Đây là thời kỳ hình thành nhân cách của các em nên nếu trong gia đình nuôi một chú mèo thì trẻ nhỏ sẽ sớm biết yêu động vật. Thật đáng tiếc nếu bạn bị dị ứng với lông mèo vì khi đó bạn chỉ có thể ngắm nó từ xa chứ đừng nuôi mà cũng đừng âu yếm vuốt ve nó. À, các bạn nhớ đem mèo đi tiêm phòng mỗi năm một lần và thường xuyên tắm hoặc bắt rận cho mèo nhé. Để mèo luôn khỏe mạnh và sạch sẽ mà.
Ối, vì trời nắng ấm quá nên chị mèo Thông Thái đã ngủ quên mất rồi. Thôi, chúng ta sẽ để yên cho chị ấy ngủ nhé. Tôi chắc rằng lần sau chị ấy sẽ kể cho chúng ta rất nhiều chuyện thú vị về loài mèo đấy. Vì loài mèo là bạn tốt của con người mà ! Tạm biệt !
Tả con thằn lằn ! 
Hồi bé em rất khoái con thằn lằn. Em không biết vì sao mọi người lại sợ thằn lằn. Thằn lằn rất đáng yêu mà, thằn lằn giúp chúng ta ăn muỗi, hạn chế bệnh sốt xuất huyết, đem lại sức khỏe cho mọi người. Tuy có một hạn chế nho nhỏ là khi thằn lằn ị, thì sẽ làm dơ tường nhà, để lại những chấm lốm đốm không đẹp, nhưng em vẫn rất thích thằn lằn. Thật ra nói cho đúng thì em chỉ thích thằn lằn con thôi, thằn lằn cha mẹ to to, cầm thì vẫn được nhưng nó quẫy quá, cũng thấy hơi ớn ớn. 
Trò chơi yêu thích hồi nhỏ của em là bắt thằn lằn con ngồi vuốt ve. Em có nghe người ta chỉ mẹo để bắt thằn lằn là dùng một cái khăn ướt, thấy thằn lằn bò trên tường thì quăng đánh bộp lên, khăn rớt xuống, thằn lằn rớt theo, không chạy đâu thoát được. Nhưng em không thích vậy, vậy hóa ra mình ác tâm làm hại thằn lằn, nó giật mình lên tim mà chết sao. Chỉ khi nào em thấy mấy bé thằn lằn con bò dưới vách tường thì em mới chộp lấy, ngồi chơi với nó. Nói chung em thích những con nào be bé, có thể cầm được trong tay, thí dụ con bổ củi, dế, hamster, bọ, blahblah... (Hồi đó cái drap trải giường nhà em là hình môt loạt các con chó bé xíu, nhìn mê lắm, suốt ngày cứ tưởng tượng nếu mình có con chó bé xíu xiu như thế thì vui biết mấy, suốt ngày sẽ bỏ vô túi, mân mê ngắm nghía nó). Mà thấy thằn lằn suốt ngày bò trên tường, dơ, nên có cơ hội là em đem thằn lằn đi... tắm. Tắm có chà xà bông đàng hoàng, có cẩn thận ngửa đầu lên trên, không cho nước vô mũi. Tắm xong lấy khăn giấy lau khô, rồi hong gió thơm tho sạch sẽ. Sau đó lấy cơm cho nó ăn, ăn xong cầm chơi chút rồi thả cho nó về nhà. Đến một ngày kia, một bé thằn lằn con sau khi được em nâng niu tắm rửa, chắc do xúc động quá nên... ngưng thở. Em hốt hoảng lay lay bé, dùng hai ngón tay khe khẽ làm hô hấp nhân tạo cho bé (y như kiểu làm cho người í nhá), cái bé tỉnh dậy thật. Sung sướng và hào hứng quá nên sau khi cho bé ăn cơm xong, cơm dính dơ người bé nên em lại đem đi tắm nữa. Lần này do sặc nước nên bé đã ra đi thật. Lần đó em rất sốc, cảm giác rất tội lỗi nên từ đó không chơi với thằn lằn nữa. 
Em cực kỳ cực kỳ ghét gián. Gián là con vật hôi thối bẩn thỉu, lại còn xòe cánh bay vù vù. Nhiều khi tự hỏi sao con dế nhìn nó cũng giông giống con gián mà lại dễ thương thế. Mà nhà em là có di truyền sợ gián. Sự tích mà em sững sờ và kể đi kể lại với tất cả những người em đã gặp là một hôm nọ, cả nhà đang ngồi xem phim, ba đang ngồi xếp bằng trên đất. Bỗng... bỗng có một con gián chạy xẹt qua. Rồi mọi người biết ba em phản ứng thế nào không? Không hiểu là bằng phép màu kỳ diệu nào mà trong khoảnh khắc con gián chạy qua ấy, ba em bổng nhảy bật lên một cái, cao cả thước, và trong tư thế là vẫn đang ngồi xếp bằng. Thật là kỳ diệu! Em với thằng em lé mắt nhìn, miệng há hốc, sau đó cười như điên. Em mà xịt gián là con gián sẽ chết đuối, sẽ dzẫy đạp lõm bõm trong vũng thuốc xịt muỗi. Lý do la em muôn nó chít trước mặt em, em sẽ đỡ đau tim. Chứ xịt ít quá, nó còn đang hấp hối, nó quẫy đạp lung tung rồi bay chạy tán loạn thì sao? Mà nó chết chui rúc trong góc tường thì còn dơ nữa, chẳng thà nó chết ngay đó, dễ dọn. Thấy gián và nghe mùi gián là em phản xạ rất nhanh, xuất thần luôn, đang ngủ có thể bật dậy cầm chai xịt muổi thủ thế liền. Mà nhà em rất lạ, đã không có gián thì thôi. Hễ gián mà bắt đầu xuất hiện là y như rằng hai, ba ngày sau đó gián ra ào ào. Xịt hết một đợt, im hơi lặng tiếng một, hai tháng là có một đợt mới. Có một lần vô tình xịt muổi ngay góc máy bơm nước, trúng ngay ổ gián, gián ông bà cha mẹ cháu chút chít gì bay ra tán loạn, vừa nổi da gà vừa lên máu, hăng hái xịt khí thế, chết chắc cả mí chục con. Giờ thì rất gọn, em ứ thèm xịt nữa, thấy gián là em đạp (tất nhiên là có mang dép), đạp xong lấy chổi hốt dzục, khỏi xịt cho hao thuốc. Gián là kẻ thù muôn đời của em. 
Tất nhiên em còn yêu chó, yêu thỏ, yêu hamster, còn ghét chuột, ghét mèo, ghét rắn rít... nhưng em sẽ kể vào một dịp khác. Qua những kỷ niệm về tuổi thơ, em đã rút ra được những bài học cho mình. Thí dụ như với thằn lằn, em đã trưởng thành sau cú sốc đầu đời đó, từ đó không bắt nạt và ăn hiếp những con vật nhỏ bé hơn mình. Gían cũng đã cho em một bài học, là biết tiết kiệm tiền cho cha mẹ. Thuốc xịt muỗi rất mắc, nếu xịt nhiều thì sẽ rất hoang phí. Gián còn dạy cho em biết, là phải dám đối mặt với sợ hãi (thì mới dám đạp nó chết được). Khi ta đối mặt với nỗi sợ, thì sẽ không còn sợ nữa, thay vào đó là cảm giác hả hê sung sướng khi thấy nó nằm bẹp nhép. 
Em xin hứa từ nay về sau sẽ yêu thương những con vật nhỏ bé đáng yêu trong cuộc sống (trừ gián). Em xin hứa sẽ luôn yêu mến giúp đỡ chúng vượt qua khó khăn, trở ngại, chông gai trên đường đời, góp phần cho một đất nước vững mạnh hơn

File đính kèm:

  • docvan mieu ta lop 6.doc