Vở kịch Thị Nở lên phố
Nhân vật:
- Thị Nở: tính cách lẳng lơ, dửng mỡ; Thị mặc bộ váy đụp vá chằng chịt; mũi to, môi dầy, răng đen
- Xe ôm: tính trai lơ, mê tiền, nhiều mánh khóe; mặc chiếc áo hoa sặc sỡ, quần soóc
- Ông chủ: tính hám lợi, triết lý; mặc sơ mi, khoác áo complê tùy lúc
- Quần chúng: 2 người nông thôn mặc quần áo nâu, 5 người thành phố ăn vận đẹp
Đạo cụ:
- Trang phục các nhân vật.
- Đạo cụ mỗi cảnh:
+ Cảnh 1: giỏ cua, bờ ruộng, con trâu vẽ lên bìa cứng, một đoạn phim quay cảnh bờ sông có tiếng động của gió, cò vạc kêu.
+ Cảnh 2: một xe máy làm bằng bìa cứng, biển “CẤM TRÂU BÒ VÀO THÀNH PHỐ”, một đoạn phim có quay cảnh phố xá nhà cao cửa rộng, xe máy, xe ô tô chạy rú còi inh ỏi.
+ Cảnh 3: Gian hàng mặt nạ; các biển: “MẶT NẠ”, “BÁN MẶT THẬT THỊ NỞ”, “BÁN ĐỒ NỘI THẤT THỊ NỞ”, đoạn phim quay cảnh chợ búa.
ó lột trần ra mà tự ngắm mình trong gương cũng chẳng khác gì ngắm bức tượng sứ. Phải đàn ông đánh giá mới chuẩn. Trước con mắt đàn ông mình đẹp nhất trần đời. Chẳng thế mà tối qua ở vườn chuối, anh Chí ôm mình, (nói nhỏ với mọi người ) run rẩy hôn mình (cười đắc ý) lại còn bảo mình là Tiên giáng thế mà. Ha ha! Ta là Tiên giáng thế! Là lá la! (Thị vứt giỏ cua. Cưỡi trâu chạy khắp cánh đồng, hét to) - Ta đẹp quá! Ta là Tiên giáng thế! Ha ha ha! Quần chúng: (Vác cuốc đi làm qua, nhìn thấy Thị thì trêu) - Chị Nở ơi, làm gì mà phởn chí thế! Thị Nở: - Chào các bác! Các bác có thấy em đẹp không? Em là Tiên giáng thế đấy! Quần chúng: (Xì xào) - Đúng là con Nở dở thật! (Một người trong đó nói to) - Ồ chị Nở đẹp quá! (Người khác nói) - Đẹp nhất làng Vũ Đại ấy chứ! Đẹp thế này mà đi mò cua bắt ốc thì phí cả nhan sắc! Phải làm một cuộc đổi đời đi! Thị Nở: - Đổi thế nào? Các bác chỉ cho em với! Quần chúng: - Lên phố! Ở đó sướng lắm! Chả cần làm gì cũng có ăn. (Một người khác kích thêm) - Đấy, cái thằng Xuân tóc đỏ con ông Vũ Trọng Phụng bây giờ cũng phát tài to lắm ở trên phố đấy! Chị mà lên đó dự thi Hoa hậu thì phải biết! Có mà ăn đứt nhiều người đẹp khác. Thị Nở: - Ừ, mình đẹp. Thế mà suốt đời quanh quẩn trong cái xó làng, lại phải hầu hạ lão Chí. Mà cái thằng cha thì cục súc, lại nát rượu, chỉ giỏi rạch mặt ăn vạ. Phải làm một cuộc cải tổ! (quay ra với mấy người đi làm) - Cảm ơn các bác đã vẽ đường. Em lên tỉnh đây! (Thị phóng trâu lên tỉnh, mấy người đi làm cười vang cánh đồng) CẢNH 2 (Thị Nở cưỡi trâu nhằm hướng thành phố phóng tới. Chợt gặp biển “CẤM TRÂU BÒ VÀO THÀNH PHỐ”, Thị đành buộc trâu vào cột, tay xốc váy thì một xe ôm tới) Xe ôm: - Cô em đi đâu anh chở, nào lên xe đi! (Mấy người dân phố ăn mặc đẹp đi qua, nhìn Thị như nhìn vật thể lạ) Thị Nở: (nói thầm) - Người thành phố thật lạ, cứ nhâng nhâng, gặp nhau mà chúng chả chào hỏi nhau gì cả. (trèo lên xe ôm) Xe ôm: - Thế cô em đi đâu? Thị Nở: - Em đi ra phố chứ còn đi đâu nữa! Xe ôm: - Thì cô em đang ở phố đó thôi. Thị Nở: - Bác chở em đi đâu thì chở, miễn là em ở phố là được. (Thị ngồi sau xe ôm, nhìn phong cảnh và bình luận) - Gớm, nhà cửa ở phố hiện đại quá, cứ tồng ngồng, chẳng thấy cổng ngõ gì cả. Hàng trăm nhà chung nhau một cái sân dài nhằng nhằng như cái mương nước! Xe ôm: - Cái cô này rõ là ra phố lần đầu! (Còi xe vang lên inh ỏi khiến Thị Nở hoảng sợ) Thị Nở: - Ối giời ơi! Cái gì mà kêu eng éc như lợn bị chọc tiết vậy? Xe ôm: (phì cười) - Không phải lợn đâu cô ơi! Tiếng còi xe đấy! (Mấy chiếc ô tô chạy qua) Thị Nở: - Này bác ơi, cái gì mà bò lổm ngổm như lũ cua chạy lụt ở làng em thế kia? Xe ôm: - Đấy là ô tô, cô chưa nhìn thấy chúng bao giờ sao? Thị Nở: - Cả đời em gắn với cái vườn chuối ven sông, chỉ quen với lũ cua cáy thôi. Ra phố mới thấy phố xá thật chán, em chẳng muốn đi nữa đâu. Chỉ cái xe của bác cưỡi thật sướng, hơn đứt con trâu nhà em! Xe ôm: - Đã đi hết phố đâu cô em! Mà cô xuống thì trả tiền cho tôi về nhà. Thị Nở: (tròn mắt) - Quái, em có ăn gì đâu mà phải trả tiền? Xe ôm: - Nhà cô mới lạ. Đi xe người ta thì phải trả tiền chứ. Cô chưa đi xe ôm bao giờ à? Thị Nở: (vênh vênh cái mặt, xốc váy xưng xỉa) - Bác này hay nhỉ! Bác mời em lên xe thì em đi chứ em có xu nào đâu? Em ngồi trên xe bác chứ đã ôm bác hồi nào. May mà anh Chí không có ở đây. Anh ấy mà nghe bác nói thế lại ghen, rạch mặt, nằm lăn ăn vạ thì không ai dỗ được. (Thị Nở e thẹn, tay vân vê bím tóc) Xe ôm: (quay xuống nói với khán giả) - Bà con à, con này điên chắc. Chắc nó nghĩ mình đẹp lắm. (Bĩu môi) Mà nó đẹp dã man thật! Thị Nở: - Này bác nói ai điên đấy hở. Nói cho mà biết nhé! (Người uốn éo) Em là Thị Nở. Em ở làng Vũ Đại. Em nổi tiếng lắm đấy. Cả nước này ai cũng biết em. Nếu bác mà biết em đã làm cho ông Nam Cao nổi tiếng thì bác phải thấy rất vinh dự khi đựơc chở một người đẹp nổi tiếng như em đấy! (vênh mặt) Thế bác có muốn nổi tiếng không? Xe ôm: (quay xuống phía khán giả) - Đúng là con này có vấn đề thật các bác ạ. Nó đẹp nổi tiếng bởi “ma chê quỷ hờn”. (quay sang Thị Nở, tay cầm mũ, dứ vào mặt Thị) - Vâng. Cô đẹp. (Thị Nở càng đắc ý) Nhưng tôi chẳng thích nổi tiếng. Có trả tiền không thì bảo! Thị Nở: (xốc váy, xưng xỉa không kém) - Á à. Mày tưởng bắt nạt được tao à! Nói cho mà biết nhé. Chồng tao cũng nổi tiếng khắp làng Vũ Đại đấy. Đến lão Bá Kiến cũng còn phải sợ huống chi là mày. (hai tay chống nạnh ra vẻ thách thức) Xe ôm: (Nhìn kĩ Thị Nở từ đầu đến chân, rồi vỗ trán) - A, phải rồi! Nếu đứng con này và thằng Chí là “đôi lứa xứng đôi” thì thì ông sẽ có cách biến mày thành tiền, hihi Đúng là bò lạc lên phố! Thị Nở: (Xốc váy) - Bác nói ai là bò lạc lên phố? Nói cho mà biêt bà đây cưỡi trâu lên phố tìm hội thi Hoa hậu để đổi đời một phen đấy. Xe ôm: (xuống giọng xoa dịu, xuống xe máy, hai tay xoa vào nhau) - Thế này cô à không em Nở. Ban nãy anh có lỡ lời. Là do anh chưa biết một người đẹp nổi tiếng như em đó thôi. Mong người đẹp bỏ quá cho. (Thị Nở e thẹn, cười duyên, phô ra hàm răng đen nhánh) - Anh sẽ giúp đỡ em được trở nên “nổi tiếng”, khắp thành phố này ai ai cũng biết tên. Thị Nở: (cười, thoáng chút bàng hoàng) - Người thành phố lạ thật. Hình như họ có thuốc thần. Chả thế mà từ một thằng đểu thoắt cái đã thành một người tử tế. Xe ôm: (làm động tác mời Thị lên xe) - Xin mời người đẹp! Thị Nở: - Bác bảo em lên thì em lên, chứ em không có tiền đâu đấy! Xe ôm: - Anh sinh ra là để phục vụ người đẹp! (xe rú ga, phóng thẳng) Thị Nở: (hốt hoảng, kêu váng lên) - Em chào các bác, em đi “đổi đời” đây! CẢNH 3 (Tại cửa hàng mặt nạ, mấy đứa trẻ con xem hàng, không đứa nào thèm thử mặt nạ Thị Nở) Trẻ con 1: - Cháu mua mặt nạ Tôn Ngộ Không! Trẻ con 2: - Cháu mua mặt nạ chú Tễu! (Trẻ con trả tiền rồi đi) Ông chủ: (nhìn chiếc mặt nạ Thị Nở với vẻ ngán ngẩm) - Rõ là ế xưng ế xỉa! (nói rồi ngủ gật) (Chiếc xe ôm lao tới của hàng MẶT NẠ, Thị xuống xe theo kiểu cưỡi trâu nên cả xe cả người bổ chỏng) Thị Nở: - Ối làng nước ơi! Cái mông của tôi. (Thị giả vờ khóc, mặt nhăn nhó, hai chân dậm bạch bạch trên đất) - Thằng kia, mày chở bà thế à. Nói cho mà biết, bà có thâm niên hơn hai năm cưỡi trâu mà vẫn chhưa một lần nào bị ngã đâu nhé! Xe ôm: (bực mình nhưng vẫn lại gần đỡ Thị dậy) - Ấy chết, người đẹp ai lại ngồi đất thế này. Người ta nhìn thấy thì chả ai bảo đẹp cả. Thị Nở: (vẻ ngạc nhiên, sửng sốt) - Ô thế a, ngồi đất là không đẹp a? (nói với khán giả) - Thế này em phải đứng lên thôi các bác ạ. Em là người đẹp nổi tiếng kia mà. Nói thật với các bác nhé, cái chiêu nằm vạ này em mãi mới học được từ lão Chí nhà em đấy! (Ông chủ cửa hàng tỉnh giấc bởi tiếng động, chạy ra) Ông chủ: - Mời các Thượng đế vào mua hàng cho em ạ! Gớm lâu qua chẳng thấy các Thượng đế ghé qua cửa hàng làm em cứ nhớ mãi. Thị Nở: (ngạc nhiên) - Ấy, em không phải là Thượng đế. Em là Thị Nở. Em đẹp nổi tiếng làng Vũ Đại đấy! (Ông chủ trố mắt nhìn từ đầu đến chân, suýt ngất xỉu, định kêu to một tiếng thì Xe ôm lao tới bịp mồm lão và kéo lão ra một góc sân khấu) Xe ôm: - Tôi mang đến cho ông một món béo bở đây. Ông chủ: - Cái gì mà béo bở. Cậu kiếm được ở đâu cái của nợ ấy thế? Tôi tưởng là ma hiện hình. Xe ôm: - Nói nhỏ chứ. Tôi gặp nó giữa đường. Nghe đâu nó ở làng Vũ Đại, con ông Nam Cao nào đó. Ông chủ: - Cái thằng Nam con ông ông Cao ở phố lò Đúc chứ gì? Xe ôm: - Không! (Xe ôm ghé tai ông chủ cửa hàng nói thì thầm, Thị Nở vào cửa hàng MẶT NẠ đeo mấy chiếc mặt nạ lên mặt, cười thích chí) Xe ôm: - Đấy, cứ thế nhé! (Ông chủ dúi vào tay gã Xe ôm một xấp tiền, hai người tiến ra chỗ Nở) Xe ôm: - Thế này cô Nở ạ. Tôi vừa “bán” ấy chết lỡ mồm. (tay bịt miệng) Tôi vừa kí hợp đồng cho cô làm người mẫu quảng cáo rồi đấy. Xin giới thiệu với cô, đây là giám đốc của hàng MẶT NẠ. (quay lại với ông chủ cửa hàng) - Xin giới thiệu với ông, đây là người đẹp Thị Nở, chuẩn bị tham dự Miss world đấy! (Thị Nở càng thẹn thùng, Ông chủ cửa hàng cười híp mí ra vẻ hài lòng lắm) Ông chủ: (dồn hết can đảm hôn bàn tay Thị Nở) - Rất hân hạnh được hợp tác với một người đẹp như cô. Bây giờ cô chỉ việc ngồi vào trong cửa hàng làm người mẫu quảng cáo. Cửa hàng sẽ tôn vinh nhan sắc trời cho của cô! (dắt Thị Nở vào cửa hà, Thị Nở càng được dịp lẳng lơ, thẹn thùng) Xe ôm: - Thôi chào cô em nhé! Anh sẽ nhớ mãi em! (nói rồi phóng xe ôm đi) (Tấm biển quảng cáo “BÁN MẶT THẬT THỊ NỞ” được treo lên) Ông chủ: (Ông chủ ngồi ở quầy BÁN VÉ, cầm loa rao) - Thị Nở đây! Thị Nở thứ thiệt làng Vũ Đại đây! Mời tất cả bà con đến xem mặt Thị Nở! Số lượng vé có hạn. Một trăm ngàn một vé, nhanh chân kẻo hết. Mua đi! Mua đi! (người ta chen nhau mua đông đúc, ông chủ cửa hàng đếm tiền, cười hi hí với khán giả) - Các bác ạ! Không ngờ kinh doanh mặt thật con này lãi quá. Chẳng bù cho cái mặt nạ của nó, cứ ế sưng ế xỉa, chẳng ma nào thèm ngó ngàng. Người ta chỉ thích đeo mặt nạ đẹp chứ có ai thích đeo mặt Thị Nở bao giờ. Nghe nói cái ông Nam Cao ở làng Vũ Đại đẹp trai lắm mà sao có đứa con gái xấu đến thế, hí hí. Nhưng chả sao các bác ạ, miễn là em có được nhiều tiền, hí hí. (Xung quanh Thị Nở mọi người đổ ra xem mặt đông đảo, điện thoại chụp lia lịa khiến Thị lóa mắt, sợ hãi chạy lại phía chỗ ông chủ cửa hàng) Thị Nở: - Em van bác, em lạy bác! Em chỉ có mỗi cái mặt để nhô ra với đời! Bác đừng bán mặt em. Em van bác, em lạy bác! (khóc mếu, van xin) Ông chủ: - Thế thì đậy mặt lại, tao bán từ cổ trở xuống. Đồ nội thất còn đắt hơn tôm tươi ấy chứ. (quẳng một chiếc khăn đậy mặt Thị Nở lại, thay biển quảng cáo “BÁN MẶT THỊ NỞ” thành “BÁN ĐỒ NỘI THẤT THỊ NỞ”.) - Mời bà con cô bác đến xem đồ nội thất Thị Nở nào. Không bán mặt, chỉ bán từ cổ trở xuống. Mau đến mua vé xem nào! (Mọi người vẫn đổ xô mua vé, vây kín Thị Nở trùm khăn để chụp ảnh, cố thoát vòng vây chạy chậm) ra sân khấu thoát thân, vứt bỏ cả dép, chạy qua chỗ con trâu định cưỡi, nhưng thấy mọi người chạy phái sau nên sợ quá bỏ cả trâu vừa chạy vào phía hội trường vừa kêu to) Thị Nở: - Anh Chí ơi, em về với anh đây! Làng Vũ Đại ơi, tôi lại về đây! Tôi sợ lên Thành phố lắm rồi. Vườn chuối ơi, trăng quê ơi, tôi lại về đây! HẾT
File đính kèm:
- THỊ NỞ XUỐNG PHỐ_ngoc hân.doc