Các bài thơ ngụ ngôn
THƠ NGỤ NGÔN
Bài 1 : SÓI VÀ MẸ CON NHÀ NGỰA
Sói già thấy chú ngựa non
Chân đi khập khiễng, mồi ngon đến mồm!
Lân la tiếp cận để chồm
Nhưng “vướng” ngựa mẹ, nên không dám liều
Sói bèn nghĩ ra một chiêu
Bảo: Này chị ngựa, có điều tôi thưa
Con chị què chân, thấy chưa?
Tôi có thứ thuốc chữa cho mau lành!
Ngựa mẹ biết sói ma lanh
Đáp rằng: Tôi cảm ơn anh rất nhiều
Cái chân tôi cũng rất đau
Trước tiên anh chữa cho mau đã nào
Con tôi thì sẽ chữa sau
Sói ta hăm hở tiến mau lại gần
Khi nó đến vừa đúng tầm
Ngựa vung chân đá “đánh rầm”, sói bay!
Hàm răng mười chiếc, rụng hai
Sói tru ông ổng chạy dài mất tăm
Mẹ con nhà ngựa hân hoan:
Đáng đời cho kẻ tham tàn vô lương
đáp lời mau: Vàng cứ chôn thế khác nàođá xanh Phải mang buôn bán cạnh tranh Thì vàng mới quý, hỡi anh đua đòi! Bài 12 Núi, gió và cây Gió lên mặt anh hùng vô địch Vươn cổ khoe: “Sợ quái gì cây, Phen này ta quyết ra tay Bẻ cành nhổ rễ, chúng mày nói sao?” Gió nói đoạn, nổi ào ào thổi Bụi mù trời, cây cối khóc kêu Lạy van, gió lại làm kiêu Vung tay bẻ biết bao nhiêu là cành Núi thấy vậy chẳng đành trong dạ Quát lên rằng: “Này gã gió kia! Người ta chịu lép một bề Bay còn lên mặt mũi gì với ai? Này, nếu muốn khoe tài, ta bảo Về rủ nhau làm bão đổ ta”! Gió nghe lời nói tỉnh ra “Anh hùng rơm” thẹn, dần dà lảng đi Bài 13 Ngựa chiến xay lúa Ngày xưa một nước yếu hơn Bị chèn ép bởi một cường quốc to Bèn nuôi ngựa chiến từng lò Ngày đêm rèn luyện để cho binh hùng Quân xâm lược đến mỗi lần Đều chuốc thất bại, đôi chân đã chùn Nước nhỏ trong ấm ngoài yên Vài năm an hưởng một nền tự do Quốc vương nước ấy vội lo Nghĩ rằng ngựa chiến phải cho ra đồng Cùng làm việc với nhà nông Để tránh việc ngựaăn không ngồi rồi Tận dụng sức khoẻ chúng thôi Nông phu cũng đỡ “mồ hôi đầm đìa” Cả đàn ngựa chiến ngày xưa Giờ trên đồng ruộng cày bừa như trâu! Nước lớn biết, chẳng bao lâu ầm ầm binh mã sang mau láng giềng Chuyện xay lúa ngựa đã quen Bây giờ ra trận dĩ nhiênlừ đừ Quân tướng nước nhỏ thua to Lại bị xâm chiếm, tự do mất rồi Ngựa chiến mà mang đi cày Khác nào thóc giống mang xay ăn dần! Bài 14 Còn nước còn tát Rừng kia bỗng bị cháy to Mẹ con của én âu lo vô cùng Than bay, lửa đỏ khắp vùng ở thì chết cháy, vẫy vùng làm sao Mấy mẹ con càng núng nao Lửa càng cháy mạnh, thế nào vượt qua? én con còn nhỏ quá mà Bỏ lại thử hỏi mẹ cha nào đành Còn nước còn tát nhanh nhanh Sức kiệt nhưng phải cố mình bay đi én con ôm mẹ sát ghì Mấy phen chấp chới, kể gì lửa than Như thêm sức lúc nguy nan Phút sức sắp tàn én đã vượt qua Một bài học lớn cho ta Biển khơi gặp gió chớ mà buông xuôi Ai mà phó mặc cho Trời Chẳng chèo, chẳng chống thiệt đời ích chi! Sao bằng gắng hết sức đi Tìm hết mọi cách có khi đạt thành! Bài 15 Có chí hơn có sức Ngày xưa có anh thợ cưa Tới xưởng xin việc cho vừa sức trai Anh khoẻ nên được nhận ngay Trả lương hậu hĩnh, tiêu xài “xông xênh”! Tự nhủ phải cố gắng lên Ngày thứ nhất anh cưa liềnchục cây! Ông chủ khen ngợi, vỗ tay Cậu này khá đấy, ngày mai “ác” vào! Anh làm tích cực hôm sau Cũng “hăng” như thế, nhưng sao thế này? Đếm đi đếm lại: tám cây Anh tự nhủ để đến mai bù vào Ngày thứ ba đếm thật mau Anh cưa hết sức khác nàoTrương Phi Tưởng rằng cây đổ tì tì Nhưng nghiệm thu lại thì “đì đẹt” hơn Chỉ được 6 cây con con Số cây ngày lại càng dần ít đi Anh chả hiểu có chuyện gì Bèn tìm ông chủ phân bì nỗi lo: Tôi không làm nổi nên trò Hình như sức vóc trong “kho” cạn rồi! Nghe xong, ông chủ đáp lời: Lưỡi cưa anh đã đi mài sắc chưa? Mài à? Tôi còn bận cưa Tối mắt tối mũi nên chưathì giờ! Năng suất cao, đừng có mơ Thiếu “khôn”, chỉ “khoẻ” cũng thừa mà thôi! Bài 16 Gã tiều bội bạc Gã tiều phu gẫy rìu Xăm xoi đi tìm cán Gặp cái cây to lớn Gã xin một cành con. Cây nghĩ gã khó khăn Một cành con chả tiếc. Nhưng cây to đâu biết Gã đẽo xong đoạn cành Tra vào rìu rất chắc “Lại có thể làm việc” Gã đắc ý mỉm cười. Cũng rất tự nhiên thôi Gã chọn luôn cây ấy. ở đời là thế đấy Lũ vô ơn bội bạc Có bao giờ hối tiếc Nhờ ai mình mới biết . Bài 17 Keo kiệt đi chợ Anh kia túi có năm đồng Nhưng vì keo kiệt nên không mua gì Vừa đi, vừa nghĩ, vừa suy Thôi thì về cất “két chì” cho an! Không ngờ tiền mất tật mang Năm đồng chẳng biết “lang thang” chỗ nào? Vì rằng của mất lòng đau Nên chàng bứt rứt, buồn rầu than thân: “Chi bằng mua cái quạt nan Về quạt cho mát, để bàn cho oai! Chi bằng mua mấy củ khoai Ăn cho no bụng, hơn hoài mặt nhăn! Chi bằng mua lấy cái chăn Về đắp cho ấm, đêm nằm cho êm! Chi bằng lúc trước chẳng nên Mang tiền đi chợ thì hên hơn nhiều!” Bài 18 Tay nào đẹp nhất? Bốn cô nàng bên suối Nhưng đến cô thứ bốn Khoả tay vào nước trong Bàn tay ráp và thô Những bàn tay thiếu nữ Cô giấu vào vạt áo Soi nghiêng dưới nắng hồng Ngượng ngùng chả dám “phô”! Cô thứ nhất tay ngọc Một bà lão bước đến Nước rơi như pha lê Cầm tay cô gái này Mềm mại và trắng muốt Rồi giơ lên bà bảo: Ôi chà, đẹp miễn chê! Bàn tay đẹp nhất đây! Cô thứ hai ngón hồng Các cô măng với ngọc Như bình minh buổi sớm Vì chả chịu làm gì Hái dâu tây vắt vào, Những bàn tay lười nhác Nước dâu càng lấp lánh Đẹp mà cũng vứt đi! Cô thứ ba tay măng Cũng ngọc ngà mười ngón Cầm đóa hoa tím lên Rủ theo từng cánh bướm Bài 19 Hoa trái đời sau Một cụ già 90 tuổi Cặm cụi trồng cây trong vườn Tuổi cao sức không còn dẻo Tay cầm cuốc, chân lại run Có người khách chợt đi qua Thấy lạ cho cái cụ già Khách bảo: - Cụ ơi nên nghỉ Sức mấy nữa mà “tăng gia”? Tuổi cụ “xa trời gần đất” Liệu còn sống tới ngày kia, Khi cây đơm hoa kết trái Biết đâu cụ đã chia lìa! Cụ già thủng thẳng đáp lời: - Tôi trồng cho con cháu tôi Cũng như cha tôi thuở trước Làm nên di sản để đời! Một điều vô cùng giản dị Thế mà lắm kẻ ngạc nhiên Chỉ làm khi mình có lợi Tức là ích kỉ không hơn Bài 20 Câu chuyện đồng xu Sắp tới trận đánh lớn Đồng xu rơi xuống đất Sống còn với kẻ thù Mọi người chăm chú nhìn Quân “chúng nó” cực mạnh Rõ ràng là mặt sấp. Lính tráng ta ưu tư! Nên reo hò, vững tin Vị tướng biết điều ấy Chiến thắng oanh liệt lắm Đêm cắm trại dừng chân Buổi tối nhậu tơi bời Ông cho quân cầu nguyện Cầm đồng xu tướng nói: Rồi cầm đồng xu lên Hai mặt đều sấp thôi Chả thánh thần nào giúp Giọng ông vang sang sảng: Chúng ta thắng trận này Ta đã cầu thần linh Tự tin là sức mạnh Báo kết quả trận đánh Nó được truyền từ đây Tất cả nhìn đây xem Nếu đồng xu nằm sấp Chúng ta thắng trận này Còn nếu là mặt ngửa Thì chắc là trắng tay! Bài 21 Gà rừng dại dột Gã Gà Rừng tung tẩy Gã bỗng giật thót mình Trên trảng cỏ ven rừng Nghe tiếng cười thích thú: Tận hưởng niềm vui thú - Xơi món cơm rượu này Tự do sống ung dung. Chú mày còn say dữ! Gã vui mừng phát hiện Gã biết đã bị lừa Những hạt cơm trắng ngon Toan xoè cánh bay thẳng Gã say sưa thưởng thức Nhưng say rượu mất rồi Món ăn ngào ngạt thơm Gã chỉ chạy loạng choạng Ăn chưa hết đám cơm Đời làm gì có sẵn Gã thấy mình chếnh choáng Những món ngon để mồm Chân nam đá chân chiêu Chỉ những kẻ dại dột Gã bước đi ngất ngưởng Mới dễ chết vì tham! Bài 22: Vôi Sau khi quét lên tường vôi mới Cả bức tường tươi rói trắng tinh Thấy ai cũng khen ngợi mình Vôi ta khoái chí ngồi rung rinh cười - Không phải tớ ai người làm nổi Cho ngôi nhà thay đổi dường kia đang từ rêu mốc bốn bề Chỉ trong chốc lát đẹp mê thế này? Nghe thấy vậy , dừng bay Gió bảo: - Xin hãy đừng mơ hão Vôi ơi! Nhà đẹp công sức bao người Phải đâu bôi chút Vôi rồi đẹp ngay! Nếu không có tường này cột nọ Lấy chỗ mô khoe tỏ được mình Vôi đem quét chỗ bùn sình Thử xem có đẹp lung linh không nào? Mình đẹp được nhờ bao người khác Đừng ba hoa khoác lác nhé Vôi! Khi không ai giúp mình rồi Đẹp không? Hay chỉ đất vùi cát che Bài 23: Hạt muối Hạt muối được con người trân trọng Sinh tự kiêu lên giọng vênh vang: - Rằng ta còn quý hơn vàng Thiếu ta sức khoẻ ai mang cho người? Coi khinh hết , chê đời như thế Muối ta càng quá thể khoe khoang Nực cười cái thói huênh hoang Mặt trời cất giọng âm vang cười rằng: - Xét cho thật công bằng mà nói Từ xa xưa đến tận mai sau Với người , muối xếp hàng đầu Nhưng chỉ muối sống được đâu ai nào? Và xin chớ tự cao vênh váo Hãy nghĩ xem ai tạo ra mình để có muối hạt kết tinh Bao nhiêu giọt nước hi sinh thân mình Được người trọng, người dành ưu ái Đừng tự cao, tự dại ai ơi Chẳng ai vô vị trên đời Mỗi người một việc giúp đời cùng nhau. Bài 24: Mũi tên Bay vun vút rồi găm trúng đích Mũi tên reo: Vô địch là ta! Dẫu gần hay ở thật xa Ta đều bắn trúng thật là giỏi giang! Tay vỗ ngực huênh hoang kể tiếp: - Tất mọi người phải khiếp nể ta Bởi rằng ta quá tài ba ở đời ai vượt được ta ? ai nào Thấy mũi tên thao thao bất tuyệt Rất nhiều người thân thiết đều khuyên - Mình tài, ai giúp đừng quên Nhờ đâu bay được mà nên công đầu? Nếu người chẳng miệt mài luyện tập Cây cung kia chẳng gập cong mình Đưa mũi tên tới quang vinh Tên là que củi thân hình vô danh! Bài 25: Bóng đèn Có điện sáng xua tan đêm tối Dân khắp nơi mở hội tưng bừng Từ thành phố tới núi rừng Văn minh cuộc sống không ngừng nâng cao Bóng đèn thấy nơi nao cũng vậy Mình đến đâu nơi ấy đẹp hơn Chẳng còn tăm tối cô đơn Đèn sinh tự đắc nhơn nhơn chê cười: - Không có tớ chắc đời hiu hắt Bởi bóng đêm bưng mắt thấy gì? Sống trong lạc hậu ngu si Thế nên với tớ chẳng chi sánh bằng! Thấy bóng điện nói năng quá lố Cọc sứ kia liền vỗ vai rằng: - tại bạn không nghĩ rộng dài Cho nên chẳng thấy công ai đó mà! Để dòng điện toả ra thắp sáng Nước, than, dầu năm tháng hoá thân Và bao nhiêu thứ góp phần Đưa điện đi khắp nơi gần nơi xa Dầu đèn sáng xoá nhoà đêm tối Nhưng một mình sáng nổi hay không? Nừu người mà chẳng góp công Đèn sao toả sáng được trong đêm dày? Bài 26: DIỀU VÀ ĐÁM MÂY Chiếc diều sỏo bay cao lơ lửng Bỗng đỏm mõy lững thững trụi qua Diều liền to tiếng kờu la: - Cớ sao che khuất thõn ta thế này Mõy phõn trần : được bay nhờ giú Bay đi đõu chẳng cú dụng tõm Diều liền nột mặt sa sầm - Ta bay do cỏnh cú cần giú đõu Bỗng trời lặng. Một màu mõy xỏm Mưa tuụn rơi , nước bỏm cỏnh diều Chỳi đầu, lệch cỏnh liờu xiờu Rơi ngay xuống đất cỏnh diều góy tan Lỳc này mới rừ ràng rành mạch Thụi từ nay phải cạch đến già Chớ cú kờnh kiệu ba hoa Trụng người phải tự nhủ ta khiờm nhường Bài 27: Hổ và kiến Hổ là một trong loài mónh thỳ Xứng đỏng là đối thủ đỏng gờm Nhưng rồi khụng may một hụm Hổ bị sa lưới, đõu cũn uy danh Kiến thấy vậy tận tỡnh giỳp đỡ Hàng nghỡn con cắn gỡ lưới ra Thế là ụng kễnh nhà ta Thoỏt khỏi cạm bẫy, tỏ ra khiờm nhường Kiến nhỏ bộ tầm thường lỏ thế Hổ từ nay kớnh nể lắm rồi To đựng hay nhỏ tớ thụi Miễn là cú ớch cho đời mới hay
File đính kèm:
- THƠ NGỤ NGÔN.doc